Sunday, October 6, 2013

John McCain: “Võ Nguyên Giáp đã thắng chúng tôi trong cuộc chiến, chứ chưa bao giờ thắng chúng tôi trong một trận đánh.”

Để đánh bại bất kỳ đối thủ nào, vị tướng Bắc Việt Võ Nguyên Giáp chấp nhận thương vong khổng lồ và sự tàn phá gần như toàn bộ đất nước


John McCain| Wall Street Journal | 6.10.2013
Người dịch: Lê Anh Hùng



Một thanh niên mang bức chân dung của cố Đại tướng Võ
Nguyên Giáp trong hàng ngàn người đang xếp hàng bên
ngoài ngôi nhà của ông ở Hà Nội trước khi vào viếng người
anh hùng giải phóng dân tộc hôm 6.10.2013
(Ảnh: Agence France-Presse/Getty Images)
Tôi từng gặp Đại tướng Võ Nguyên Giáp – người vừa mới mất hôm thứ Sáu – hai lần. Lần đầu tiên diễn ra trong một bệnh viện quân đội của Việt Nam, nơi tôi được đưa đến không lâu sau khi bị bắt năm 1967. Bố tôi là tư lệnh lực lượng quân đội Mỹ ở Thái Bình Dương, và điều đó khiến tôi trở thành đối tượng gây tò mò trong một số giới của nhà cầm quyền Bắc Việt.
Tôi vẫn còn nhớ một vài vị khách cao cấp bên cạnh những lính gác hay những người thẩm vấn mà tôi tiếp xúc hàng ngày. Võ Nguyên Giáp, Bộ trưởng Quốc phòng của Bắc Việt, là người duy nhất mà tôi nhận ra. Ông chỉ ở lại một lát, nhìn tôi chằm chằm, rồi im lặng bỏ đi.
Cuộc gặp gỡ thứ hai của chúng tôi diễn ra đầu những năm 1990, trong một trong nhiều chuyến công tác của tôi tới Hà Nội để bàn về vấn đề POW/MIA (tù binh và những trường hợp  mất tích trong chiến tranh) và việc bình thường hoá quan hệ ngoại giao giữa hai nước. Trước đó, tôi đã đề nghị Bộ trưởng Ngoại giao Nguyễn Cơ Thạch và Thứ trưởng Lê Mai sắp xếp một cuộc phỏng vấn ngắn với vị tư lệnh huyền thoại của quân đội Bắc Việt.
Hôm sau, tôi được dẫn vào phòng tiếp đón lớn của Phủ Chủ tịch (vốn do người Pháp xây dựng theo phong cách Beaux-Arts cho Toàn quyền Đông Dương), nơi vị tướng đang đợi. Tươi cười, nhỏ nhắn, cao tuổi nhưng hoạt bát, và trong bộ đồ màu xám cùng caravat, thật khó mà nói rằng trông ông giống với tiếng tăm thời chiến của mình như một chiến binh tàn nhẫn với tính khí quyết liệt.

Võ Nguyên Giáp hồ hởi đón tôi dưới bức tượng bán thân khổng lồ của Hồ Chí Minh, người đã dẫn dắt Việt Nam trong hai cuộc chiến chống Pháp và chống Mỹ. Cả hai chúng tôi đều vỗ vai nhau như thể là những đồng chí lâu ngày gặp lại chứ không phải là cựu thù.
Trước khi cuộc gặp diễn ra, tôi hy vọng cuộc thảo luận sẽ tập trung vào vai trò lịch sử của ông. Sau khi từ Việt Nam trở về quê hương năm 1973, tôi đọc tất cả những gì đến tay mình liên quan đến cuộc chiến của người Pháp cũng như cuộc chiến của người Mỹ ở đây, bắt đầu với tác phẩm “Hell in a Very Small Place” (Địa ngục ở vùng đất chật hẹp đó), công trình nghiên cứu kinh điển của ông về cuộc bao vây năm 1954 tại Điện Biên Phủ, nơi chế độ thuộc địa của Pháp thực sự chấm dứt và thiên tài của Võ Nguyên Giáp lần đầu tiên trở nên hiển nhiên trước một thế giới đang kinh ngạc.
Tôi muốn nghe Võ Nguyên Giáp mô tả về trận đánh kéo dài gần hai tháng kia, muốn ông giải thích về cách thức mà quân đội của ông đã khiến người Pháp phải sửng sốt khi làm nên điều không thể là đưa những khẩu pháo băng qua bao núi non và rừng rậm. Tôi còn muốn trao đổi với ông về một kỳ tích hậu cần khác nữa: đường mòn Hồ Chí Minh.
Tôi hiểu ông tự hào về danh hiệu “Napoleon đỏ” của mình, và tôi cho rằng ông sẽ tận dụng mọi cơ hội để thoả mãn trí tò mò của tôi về những chiến công của mình. Tôi muốn chúng tôi hành xử như hai sỹ quan quân đội hồi hưu hay hai cựu thù hồi tưởng về những sự kiện lịch sử mà ở đó ông từng đóng một vai trò quyết định còn tôi chỉ là một nhân vật nhỏ bé. Tuy nhiên, ông lại trả lời phần lớn các câu hỏi của tôi một cách ngắn gọn, cung cấp thêm ít ỏi thông tin ngoài những gì mà tôi đã biết, rồi phẩy tay ra dấu không quan tâm.
Giờ đây tất cả đều đã là quá khứ, ông nói. Bạn và tôi nên bàn về một tương lai mà ở đó hai nước chúng ta không phải là kẻ thù mà là bạn bè. Và chúng tôi đã làm như vậy, hai chính khách bàn về cái công chuyện quốc gia chung đã đưa tôi đến Việt Nam.
Võ Nguyên Giáp là một bậc thầy về hậu cần, nhưng danh tiếng của ông thì còn bắt nguồn từ nhiều thứ khác.  Những chiến công mà ông giành được là nhờ vào một chiến lược kiên trì mà ông và Hồ Chí Minh tin chắc là sẽ thành công – một quyết tâm sắt đá là chấp nhận tổn thất khổng lồ và sự tàn phá gần như toàn bộ đất nước để đánh bại mọi kẻ thù, bất kể chúng hùng mạnh đến đâu. “Các bạn giết 10 người của chúng tôi thì chúng tôi cũng giết một người của phía bạn”, ông nói, “nhưng cuối cùng, các bạn sẽ mệt mỏi với điều đó trước chúng tôi”.
Võ Nguyên Giáp thi hành chiến lược đó với một ý chí sắt đá. Ở Điện Biên Phủ, quân Pháp đẩy lùi hết đợt tấn công vỗ mặt này đến đợt công kích trực diện khác. Cuộc tổng tiến công và nổi dậy Tết Mậu Thân 1968 là một thảm hoạ về mặt quân sự mà trên thực tế đã phá tan Việt Cộng. Nhưng Võ Nguyên Giáp vẫn kiên định và chiến thắng.
Người Mỹ chưa bao giờ thua Bắc Việt trong một trận đánh nào, nhưng họ lại thua trong cuộc chiến. Các quốc gia, chứ không phải quân đội của chúng, mới là kẻ chiến thắng trong các cuộc chiến. Võ Nguyên Giáp đã hiểu điều đó, còn chúng tôi thì không. Người Mỹ tỏ ra mệt mỏi với cuộc chết chóc sớm hơn người Việt Nam. Thật khó mà bảo vệ chiến lược đó về mặt đạo lý, nhưng bạn lại không thể phủ nhận thành công của nó.
Gần cuối cuộc gặp, tôi lại thử thái độ trung thực của Võ Nguyên Giáp một lần nữa. Tôi hỏi ông là có phải ông từng phản đối việc Việt Nam xâm lược Campuchia không. Ông lại phủ nhận điều ấy, với một câu theo kiểu “các quyết định của đảng thì luôn luôn đúng”.
Câu trả lời đó đã kết thúc cuộc gặp gỡ của chúng tôi. Chúng tôi đứng dậy, bắt tay, và khi tôi định quay gót ra về thì ông nắm lấy tay tôi rồi nói nhỏ: “Các bạn là kẻ thù đáng tôn trọng.”
Tôi không biết ông muốn hàm ý điều đó như một sự so sánh với những kẻ thù khác của Việt Nam, người Tàu, người Nhật, hay người Pháp (những kẻ đã sát hại vợ ông), hay như một sự thừa nhận ngầm rằng chúng tôi đã chiến đấu cho lý tưởng chứ không phải cho một đế quốc nào và rằng chủ nghĩa nhân đạo của chúng tôi đã góp phần vào thất bại của chúng tôi. Mà có thể là ông chỉ muốn vuốt ve tôi thôi. Bất kể ông muốn hàm ý điều gì đi nữa thì tôi cũng ghi nhận tình cảm đó.
  • John McCain là thượng nghị sỹ Đảng Cộng hoà của bang Arizona; ông từng là ứng cử viên của Đảng Cộng hoà trong cuộc bầu cử Tổng thống Mỹ năm 2008.


19 comments:

  1. John McCain phải học người Pháp về sự tôn trọng đối thủ và tinh thần cầu thị. Trẻ con nó cũng không chấp nhận được cái câu ngụy biện hết sức vô lý: "Người Mỹ chưa bao giờ thua Bắc Việt trong một trận đánh nào, nhưng họ lại thua trong cuộc chiến". Nhận thức như thế chỉ xứng đáng với tư cách một người lính tồi. Nhân đây xin post lại commen của một người đăng trên trang mạng của VOA:
    Xem ra trên VOA vẫn còn nhiều kẻ cay cú. Đã thua chạy te tua, giờ cứ gân cổ cò cãi lấy...thắng.
    Nào CS dám nướng quân nên mới được, tướng của họ thương lính nên mới...thua.
    CS nhiều vũ khí tối tân, họ thì toàn sài súng Mỹ hết đát .
    TQ, LX cử người đánh hộ, họ thì đơn độc. Có mỗi Mỹ, Úc, NTT, Phi, Thái là đồng minh thôi.
    Tướng của họ có học, xuất thân cai xanh, cai đỏ, tiếng Pháp, Anh nói vèo vèo.
    CS thất học từ hang Pác pó, vậy nên vua phải thua thằng liều, vì ngu dại.
    Buồn cười có kẻ thua rồi còn "giá như..." nữa chớ.
    Giá như Mỹ tương bom nguyên tử xuống Điện biên thì Việt Minh ra tro.
    Giá như Mỹ viện trợ mạnh tay súng đạn cho Pháp thì...Pháp thắng.
    Giá như Mỹ đánh HN thêm vài ngày nữa thì CS lụm bà chè.
    Giá như Mỹ không bỏ rơi hoặc bỏ đói thì còn lâu VC mới thắng được VNCH.
    Giá như..Giá như không có đậu xanh ngâm nước thì đâu có ..Giá, để làm ..nộm.

    ReplyDelete
    Replies
    1. HÃY THỨC TỈNH ĐI ...

      Delete
    2. BBsaigon , những kẻ như thế này dễ gì thức tỉnh được, TRỪ KHI bản thân nó gặp được một sự đàn áp hay bất công từ bọn CS và chế độ của nó.

      Delete
  2. Võ nguyên Giáp tạo ra nghiệp sát quá lớn ! Đi tầng địa ngục nào đây ? Địa ngục A tỳ ?

    ReplyDelete
  3. Giáp chết được thiên triều phương bắc phong là " TƯỚNG LÊN ĐÀI" (Các bác nói láy lại xem)
    Không hiểu tại sao người ta khen giáp có tài cầm quân nhỉ?
    1/ Thử nghĩ xem .
    -Nếu bạn cầm 10 quân đánh trận và bạn không muốn tổn thất sinh mạng.
    Còn tôi cầm 100 quân và tôi chỉ muốn thắng bạn cho dù nướng hết 99 quân chỉ còn mình tôi sống . Vây tôi thắng hay bạn thắng? Và bao nhiêu lính việt minh bao vây bao nhiêu lính Pháp trong lòng chảo? 100 tên liều chết đứng trên miệng hố bao vây 10 tên dưới lòng hố ! Thắng thua đã định rõ ràng . Cho dù lịch sử có tái lập lại y như vậy thì 100 tên liều chết trên miếng hố cũng sẽ thắng 10 tên bị bao vây dưới lòng hố ! “nhất tướng công thành vạn cốt khô”
    - Thử hỏi 1 võ sư có thắng nổi 100 tên liều chết không?
    -Trong trận Điện biên phủ có bao nhiêu lính việt minh chết ? Có tư liệu nào thống kê không?
    2/ Nếu Nhật không hất cẳng Pháp liệu Việt Minh có CƯỚP được chính quyền không?
    3/Tướng Giáp chỉ huy 2 trận đánh để đời
    a/ Trận Điện biên Phủ- Thắng
    b/ Trận Mậu Thân - Thua - Thua chính người anh em Việt Nam.Trong trận này Giáp nướng bao nhiêu quân? Chôn sống bao nhiêu dân thường miền trung vô tội?
    + Cả 2 trận đều nướng quân bất kể tội ác để đạt mục đích

    Người phương tây chỉ thấy Điện biên phủ mà không không thấy phần còn lại ! Giống như họ chỉ thấy dáng người của Giáp trước ánh đèn mà không thấy Giáp trong bóng tối !

    ReplyDelete
  4. Kính viếng Đại tướng Võ Nguyên Giáp

    Hãy cho tôi kể về Người
    Người đã thành vĩnh cửu với thời gian,
    Người đã lấy nhân nghĩa thắng hung tàn
    Lấy chí nhân thay cường bạo,
    Người bước ra từ chiến tranh và giông bão
    Với ngọn cờ bách thắng tung bay,
    Những học giả và chính khách Đông Tây
    Kẻ chiến bại, bạn bè và đồng chí
    Ngợi ca Người là đại nhân, đại trí
    Danh tướng thiên tài của thế kỷ hai mươi.
    Rời cõi nhân gian Người còn để lại cho đời
    Chữ Nhẫn
    Chữ Nhẫn của Đạo Phật
    Chữ Nhẫn làm tôi tuôn rơi nước mắt
    Dòng lệ tràn
    Từ sâu thẳm tâm can.

    ReplyDelete
    Replies
    1. "Dòng lệ của bạn tôi tràn cho một người
      Thay cho hàng triệu dòng máu của nhân dân tôi !
      Chữ Nhẫn của Phật được nuôi dưỡng trong tình người
      Hay chữ Nhẫn của kẻ đẩy hàng triệu đồng bào tôi vào chảo lửa
      Của Đạn Bom"

      Hãy dành lệ để khóc cho nhân dân ta và đất nước ta hiện nay không biết sẽ đi về đâu, bạn nhé !

      Delete
  5. Người Mỹ trả lời John McCain đây (Trích Infonet-8/10/2013):

    Ngày 6/10, Thượng nghị sỹ, cựu ứng viên Tổng thống John McCain đã có bài viết đăng trên tờ Wall Street Journal. Bài viết kể về 2 lần vị nghị sỹ này được gặp mặt Đại tướng Võ Nguyên Giáp của Việt Nam và tranh thủ “chữa thẹn” cho việc ông ta đã từng lái máy bay ném bom miền Bắc Việt Nam, bị bắn rơi và bị bắt sống khi nhảy dù xuống hồ Trúc Bạch – Hà Nội vào năm 1967.

    Với tiêu đề “Ông ấy đã đánh bại chúng tôi trong một cuộc chiến nhưng chưa bao giờ thắng chúng tôi trong một trận đánh”, John McCain đã mượn lại ý của tướng William Westmoreland (cựu Tư lệnh Bộ chỉ huy Cố vấn Quân sự Mỹ tại miền Nam Việt Nam, Tham mưu trưởng Lục quân Hoa Kỳ) biện minh cho thất bại của quân đội Mỹ ở chiến trường Việt Nam với đại ý là “khác với các tướng lĩnh của Mỹ, Tướng Giáp được quyền mất nhiều quân hơn nên mới chiến thắng”.

    Ngay lập tức, bài báo này của ông John McCain đã nhận được hàng trăm bình luận, phản hồi của độc giả trên trang Wall Street Journal. Đa số độc giả cho rằng đây là một bài báo vô nghĩa và nó càng thể hiện sự yếu kém của chính bản thân ông thượng nghị sỹ và của chính phủ Mỹ.

    Một độc giả có tên Kenneth Deardorff viết: “Là một cựu chiến binh Mỹ từng chiến đấu ở chiến trường Việt Nam, tôi tôn trọng tướng Giáp hơn ông John McCain rất nhiều. Tướng Giáp được gọi là “Napoleon đỏ” trong khi thượng nghị sĩ McCain, John Kerry… đang tiêu diệt nước Mỹ của chúng tôi thông qua các chiêu bài chính trị hoặc "các cuộc chiến tranh bằng mọi phương tiện”.

    Với một bình luận rất dài, độc giả Douglas Tornese viết: “Tôi không có ác cảm đối với tướng Giáp. Ông đã làm những gì cần phải làm cho đất nước của mình. Nhưng tôi nhận thấy có vấn đề là các chính trị gia Mỹ đã và đang đưa thanh niên của đất nước này vào chỗ chết ở nước ngoài mà không có lý do chính đáng nào khác ngoài việc phục vụ cho sự nghiệp chính trị của họ...”

    Trong một bình luận khác, độc giả ký tên là Arthur Sido viết: “Đó là một sự xấu hổ mà kinh nghiệm của mình tại Việt Nam không dạy Thượng nghị sĩ McCain rằng Hoa Kỳ nên tránh xa những cuộc chiến tranh vô nghĩa. Chúng tôi đã phải tham gia những cuộc chiến kiểu vậy gần hết cuộc đời mình và cùng với đó là tiêu tốn hàng trăm tỷ USD, khiến những thanh niên Mỹ bị tàn tật suốt đời”.

    Với một thái độ có vẻ khá giận dữ, độc giả Lee Zehrer viết: “Đó là một tuyên bố ngu ngốc... bởi một kẻ ngốc. John McCain sẽ ban cho đất nước này một đặc ân nếu ông ta nghỉ hưu ngay từ bây giờ”.

    Có vẻ như vẫn chưa “thỏa mãn” nên sau đó, chính độc giả Lee Zehrer lại quay lại và bình luận thêm một câu: “Ông ta (John McCain) đã làm rụng 3 cái máy bay (là tài sản của chính phủ) và tôi nghĩ là ông ta phải được cho đi học bay lại”.

    Độc giả James M. Smith viết: "Nếu mọi người thực sự muốn được tự do làm chủ đất nước mình và không bị một thế lực nước ngoài nào thống trị, các bạn sẽ làm gì ngoài chiến đấu đến hơi thở cuối cùng?”.
    “Mỹ đã can thiệp vào chính trị Việt Nam và hỗ trợ một cuộc đảo chính giết người chống lại một chính phủ được dân bầu, sau đó leo thang chiến tranh dựa trên những lời nói dối (sự kiện Vịnh Bắc Bộ). Cuộc chiến tranh đã được tiến hành một cách tàn bạo ( bằng chất độc da cam, và các cuộc thảm sát ở những làng quê) để đổi lại 50.000 lính Mỹ đã thiệt mạng”, độc giả Mark Whitton bình luận.

    Độc giả Stephen Keith viết: “Làm thế nào bạn có thể giành chiến thắng mọi trận chiến, nhưng thua cả một cuộc chiến tranh? Bởi chúng ta không biết mục tiêu của mình là gì khi chiến đấu… Bạn không thể giành chiến thắng nếu bạn thậm chí không biết lý do tại sao bạn đang cầm súng. Người Việt Nam đã biết chính xác họ chiến đấu vì cái gì còn chúng ta thì không. Thất bại là điều không thể tránh khỏi”

    Độc giả David Pelino trả lời bài viết của ông John McCain: "Việt Cộng đã can đảm, kiên quyết và đã đánh bại cả Pháp và Mỹ. Ông McCain hãy trả mọi thứ về đúng bản chất thực sự của nó đi".

    ReplyDelete
    Replies
    1. Hãy để quá khứ và những con người của quá khứ bước qua đi !
      Cái hiện tại bây giờ do ông Giáp và của CS tạo ra đang làm suy tàn đất nước, nhân dân căm phẫn và không dám nói ra !
      Hòn ngọc biển Đông đang dần trở thành Hòn phân biển Đông và sắp trở thành Nhà của bọn CS TQ rồi đấy bạn ạ !

      Delete
  6. Tướng Giáp đã được toàn thể dân tộc Việt Nam khắp các vùng miền suy tôn Thánh Võ( sánh cùng Đức Thánh Trần trong công cuộc chiến đấu giữ nước của dân tộc) bởi tài năng và cái Đức của ông. Miệt thị 1 người bình thường đã là tạo khẩu nghiệp rồi, miệt thị 1 vị Thánh thì khẩu nghiệp đến mức nào. Ông là 1 tần số lớn do Tổ Tiên dân tộc Việt Nam cử xuống, chỉ sau chủ tịch Hồ Chí Minh cứu đất nước Việt Nam, qua mỗi thời kỳ lịch sử khó khăn, Tổ Tiên đều cử các vị Thánh xuống cứu độ dân tộc. Xin các vị hãy thức tỉnh lương tri trong tâm hồn mình, gác lại các thù hằn riêng tư quá khứ, tôn trọng lịch sử, hướng về Tổ Tiên dân tộc Việt Nam.

    ReplyDelete
    Replies
    1. Hướng về Tổ tiên làm gì khi Tổ tiên không trừng phạt "những đứa con mà chính tổ tiên cho nó quyền làm lãnh đạo" nhưng chúng lại đi cướp nhà, cướp công ăn việc làm, cướp hết những tích góp của cả trăm triệu đứa con khác !

      Lẽ đời con người ta tìm chỗ dựa từ Thần thánh, nhưng những Kẻ thân cận nhất của Thánh thần lại đi áp bức, uy hiếp, cướp lột của ta thì ta còn hướng về thánh thần đó không ? Hay vì phải bảo vệ an nguy cho con cháu ta mà ta phải lật đổ tượng của "thánh thần" đó đây, bạn trả lời đi !

      Delete
  7. Thằng võ nguyên giáp đánh hay quá nên thằng lê duẩn phong chức trưởng ban kế hoạch sinh đẻ nhục nhã chưa từng thấy...sống nhục chết nhục, còn trận điện biên phủ thì giáp lùa quân, nướng quân miền bắc như nướng chuột ! Chủ yếu là thắng thôi, chết bao nhiêu mặc kệ chúng bây, ông đâu có chết ! Đúng là thằng võ biền

    ReplyDelete
  8. Đánh hay quá mà mỹ chết khoảng 58000 còn việt cộng chết mấy triệu ? Võ nguyên giáp và hồ chí minh chỉ là 2 thằng tướng bẩn, nướng dân miền bắc..chỉ huy đánh giặc như thằng giáp tao làm đại tướng cũng được thôi ! Hay ho cái đéo gì mà tôn thờ ?

    ReplyDelete
  9. Nhận xét này đã bị quản trị viên blog xóa.

    ReplyDelete
  10. Van Trung nói không rõ ràng. Xin cho hỏi người Mỹ rải bom và chất độc hóa học xuống Việt Nam vì mục đích gì? Vì Thượng Đế hay Tổ quốc, danh dự..., hay vì muốn giết người?

    ReplyDelete
  11. bởi vì bất kỳ cuộc chiến nào, họ cũng phải được chấp nhận từ nhân dân họ, lãnh đạo cũng phải làm theo đa số nhân dân... còn lãnh đạo như bọn CS chỉ mang nhân dân ra đỡ đạn... chúng ngồi chơi xơi nước, như thằng Putin của Nga và chó già Tập cận bình của bọn TQ

    ReplyDelete
  12. ít nhất khi người ta rãi bom hay rãi chất độc và làm chết bao nhiêu binh lính Mỹ, người ta còn thông báo cho nhân dân Mỹ ... và phải nghe theo số đông ý kiến nhân dân đất nước họ có được phép đánh tiếp hay không ! Còn bọn CS thì chỉ biết tẩy não người dân VN và xua ra đánh giết như động vật, mọi Con Số, mọi Sự Thật đều bị chúng chôn xuống mồ theo cả triệu người lính đã chết, những người còn sống thì bị bịt miệng, và Con cháu thì bị chúng ức hiếp, cướp nhà cửa đất đai, tàn phá đất nước... Bạn muốn sống như một con người hay như một con động vật ?

    ReplyDelete
  13. hãy tỉnh táo để xem vận nước hiện nay như thế nào....chúng ta đang sống tốt hay là chúng ta đang còng lưng làm mọi cho 1 LŨ CHUYÊN QUYỀN LÀM GIÀU TRÊN MỒ HÔI CỦA NGƯỜI DÂN NGHÈO....CỘNG SẢN LÀ NHƯ VẬY ĐÓ HẢ....BỞI VẬY HẢY NHỚ LẠI LỜI ÔNG TỔNG THỐNG NGUYỄN VĂN THIỆU ĐÃ NÓI.....NÓI NHƯ THẾ NÀO.....CHẮC AI CŨNG BIẾT HẾT RỒI HẢ CÁC BẠN....chứ đừng nên bới móc lại chuyện khen người nầy...người nọ....XẤU HỔ LẮM////////

    ReplyDelete
  14. hãy tỉnh táo để xem vận nước hiện nay như thế nào....chúng ta đang sống tốt hay là chúng ta đang còng lưng làm mọi cho 1 LŨ CHUYÊN QUYỀN LÀM GIÀU TRÊN MỒ HÔI CỦA NGƯỜI DÂN NGHÈO....CỘNG SẢN LÀ NHƯ VẬY ĐÓ HẢ....BỞI VẬY HẢY NHỚ LẠI LỜI ÔNG TỔNG THỐNG NGUYỄN VĂN THIỆU ĐÃ NÓI.....NÓI NHƯ THẾ NÀO.....CHẮC AI CŨNG BIẾT HẾT RỒI HẢ CÁC BẠN....chứ đừng nên bới móc lại chuyện khen người nầy...người nọ....XẤU HỔ LẮM////////

    ReplyDelete