Tuesday, December 16, 2014

Bắt tù nhân lương tâm vào trại tâm thần - đòn độc của cộng sản

Lê Anh Hùng




MS Thân Văn Trường từng bị giam giữ trái
phép một năm trong bệnh viện tâm thần

Nhân vụ TS Phan Minh Hùng ở Sài Gòn đánh động dư luận là ông đang bị đe doạ tống vào trại tâm thần, tôi xin kể lại vài “trải nghiệm” của mình trong các trại tâm thần mà tôi từng được “vinh dự” kinh qua.
Trên đời này có lẽ hiếm có ai lại được đảng và nhà nước “ưu ái” cho “nếm trải” nhiều trại tâm thần như tôi. Lần đầu tiên đầu tiên là từ ngày 25.1 – 28.1.2010 để “giám định pháp y tâm thần” tại Bệnh viện Tâm thần Huế. Lần thứ hai từ ngày 2.3 – 7.4.2010, cũng để “giám định pháp y tâm thần”, tại Viện Pháp y Tâm thần Trung ương (Hà Nội), sau khi Bệnh viện Tâm thần Huế từ chối “giám định”. Lần thứ ba từ ngày 4.5 – 24.8.2010 tại Bệnh viện Tâm thần Đà Nẵng khi tôi bị Viện KSND Quảng Trị đưa vào đây để “điều trị bắt buộc”. Lần thứ tư từ ngày 25.1 – 5.2.2013 tại Trung tâm Bảo trợ Xã hội II Hà Nội, khi tôi bị Công an Hà Nội và Hưng Yên cưỡng chế vào để “an dưỡng” dù đang có công ăn việc làm ổn định.
Thuốc tâm thần uống vào rất mệt và rất có hại cho sức khoẻ nên bệnh nhân tâm thần thường tìm cách trốn uống thuốc, nhất là những bệnh nhân nặng, chưa “tỉnh”. Chính vì vậy mà các y tá phải giám sát chặt chẽ việc uống thuốc của bệnh nhân. Tuy nhiên, với một số bệnh nhân nặng thì nhiều khi các y tá, điều dưỡng viên phải dùng biện pháp cưỡng chế uống thuốc, thậm chí phải đè bệnh nhân ra để tiêm nếu ép buộc đủ cách rồi mà họ vẫn không chịu uống thuốc.
Trong 4 lần ở trại tâm thần kể trên thì chỉ một lần tôi buộc phải uống thuốc tâm thần. Đó thời gian ở Bệnh viện Tâm thần Đà Nẵng. (Lần thứ nhất và thứ hai là giai đoạn “giám định pháp y tâm thần” nên không phải uống thuốc; còn lần thứ tư thì nhờ áp lực của dư luận bên ngoài, nên các bác sỹ ở đấy cũng chưa bắt tôi phải uống thuốc khi chưa được “giám định”.)
Ngay buổi trưa hôm đầu tiên được đưa vào Bệnh viện Tâm thần Đà Nẵng tôi đã bị nhốt riêng vào một phòng. Sau đó, tay y tá đưa thuốc cho tôi và yêu cầu tôi uống dưới sự giám sát của anh ta. Tôi phải vờ ngậm thuốc và dùng lưỡi đẩy thuốc vào dưới chân răng trong góc miệng, cầm cốc nước làm một ngụm rồi ngửa cao cổ nuốt cái ực một cái. Khi tay y tá yên tâm bỏ đi thì tôi vào ngay toilet nhổ thuốc ra.
Những lần sau đó cũng vậy, mỗi ngày hai lần uống thuốc là hai lần tôi phải vận dụng “chiến thuật” ấy. Đến khi đã tạo được sự tin tưởng của các y tá rồi thì tôi không còn cần phải giả vờ uống thuốc trước mặt họ nữa, mà “được phép” cầm thuốc rồi mang về phòng, dĩ nhiên là chỉ để tống hết vào toilet.
Trong số thuốc phát cho bệnh nhân thì có loại vitamin B6 là thuốc bổ thần kinh, nếu uống vào thì tốt cho trí não. Nhưng tôi lại không xác định được loại nào là B6 cả. Một lần, tôi đánh bạo lựa ra hai viên thuốc trong một vốc thuốc gồm mấy loại mà tôi nghi là giống B6 nhất. Tôi còn nhớ là tôi uống hai viên thuốc ấy sáng ngày hôm đó mà đến chiều tối ngày hôm sau người vẫn cứ ê ẩm, rã rời, lờ đờ, mắt lúc nào cũng cứ chực ríu lại, đầu óc như gần như u mê, không làm nổi chuyện gì.
Sau lần ấy tôi “khiếp đảm” luôn, không còn dám “thử nghiệm” nữa, cho đến khi hỏi được người đáng tin cậy đâu là B6 để lựa ra uống.
Hồi năm 2012, một lần đến thăm nhà cụ Phạm Hiện, người đã từng ủng hộ vụ tố cáo của tôi bằng cách gửi đơn tố cáo PTT Hán tặc Hoàng Trung Hải lên nhiều cơ quan chức năng vào ngày 6.8.2012, tôi nghe bà vợ của cụ kể là nhà cụ có một đứa cháu phạm tội, gia đình chạy chọt để được “giám định” là bị tâm thần. Không ngờ sau khi được đưa đi “điều trị bắt buộc” một thời gian về thì bị tâm thần thật luôn.
Kể lại câu chuyện này để mọi người thấy việc đưa các tù nhân lương tâm vào trại tâm thần là một đòn tàn độc đến thế nào dưới chế độ cộng sản, từ thời Stalin ở Liên Xô cho đến nay. Nếu “bệnh nhân” không thoát khỏi việc uống thuốc hay thậm chí bị đè ra tiêm thì cho dù trước đó có sáng suốt, minh mẫn đến bao nhiêu thì rồi cũng tàn đời sau thời gian “chữa trị” mang đầy bản chất “nhân đạo XHCN” đó./.

  • Bài liên quan:
  1. Tập hợp các bài viết về vụ Lê Anh Hùng bị bắt đưa vào trại tâm thần
  2. 12 ngày trong “thế giới tâm thần” – Phần I
  3. 12 ngày trong “thế giới tâm thần” – Phần II
  4. 12 ngày trong “thế giới tâm thần” – Phần cuối

3 comments:

  1. Ậy, nhưng dù sao thì vẫn phải tin Đảng & Chính phủ vẫn có thể tự chuyển đổi qua dân chủ xã hội chủ nghĩa .

    Không nên chống đối, không nên đòi lật đổ . Nếu vợ chồng bác có hy sinh thì sự hy sinh này đã được tiên liệu trước và chịu đựng được .

    Nói chung là mặc xác vợ chồng bác . Tớ ủng hộ Đảng & Chính phủ thôi . Oh, và ủng hộ tên Hán tặc Hoàng Trung Hải nữa .

    ReplyDelete
  2. Bắt buộc, chúng phải dùng “vốn tự có”, để mà kiếm ăn. Bởi, chúng không muốn, bị chết đói. Và, riêng chuyện, thà làm nghề tủi nhục: Chứ nhất định, không đi ăn cắp của Nhân dân – Nhất định, không đi ăn cắp của Đất nước. Tư cách của chúng, cao quý hơn nhiều lần, so với những kẻ, lên mặt Đạo đức giả, để cấm mại dâm

    ReplyDelete
  3. Độc ĐÉO gì !
    ĐÊ TIỆN, BẨN THỈU thì có.

    ReplyDelete