Sunday, January 25, 2015

Thêm một bằng chứng thuyết phục về Hán nô Nguyễn Tấn Dũng

Lê Anh Hùng






Nhà văn/blogger Phạm Viết Đào bắt đầu tham gia thế giới blog từ năm 2011. Ông nổi tiếng không chỉ nhờ blog được nhiều người biết đến của mình, mà còn vì một lý do quan trọng khác: ông là một trong những blogger bị bắt và phải chịu án 15 tháng tù giam, từ tháng 6.2013 – 9.2014.
Trước khi bị bắt, ngoài một blog chính mang tựa đề “Thế sự – Văn chương – Tâm linh”, ông còn mở thêm một blog dành riêng cho cuộc chiến tranh Việt – Trung từ năm 1979–1991. Tác giả Bùi Công Tự từng viết về ông: “Tôi nhận thấy ở anh Đào một tính cách bộc trực, một trái tim sôi nổi tình yêu đất nước và lẽ phải. Đặc biệt là lòng căm thù quân Trung Quốc xâm lược. Với anh Phạm Viết Đào, trong nợ nước có thù nhà, vì một người em trai ruột của anh đã hy sinh tại Hà Giang năm 1984 trong cuộc chiến đấu chống quân Trung Quốc xâm lược.”

Là một cựu quan chức nhà nước về hưu, ông hầu như không giao thiệp với những người đấu tranh đòi tự do, dân chủ và nhân quyền cho Việt Nam, với các tổ chức “phản động” trong và ngoài nước thì lại càng không. Các bài đăng trên blog của ông cũng ít gai góc, đụng chạm, ngoại trừ đối với Trung Nam Hải và bè lũ tay sai của chúng ở Việt Nam. Ấy vậy nhưng ông vẫn bị bắt, mà lại bị bắt ngay trước thềm chuyến thăm Trung Quốc của Chủ tịch Việt Nam Trương Tấn Sang (19 ÷ 21.6.2013).
Không còn nghi ngờ gì, lý do khiến ông bị bắt vào tù chính là “lòng căm thù quân Trung Quốc xâm lược”, như nhận xét của tác giả Bùi Công Tự. Và hẳn ai cũng phải đồng ý rằng kẻ nào chỉ đạo vụ bắt giữ này chính là tay sai đắc lực của Trung Quốc.
Vậy ai là kẻ đã chỉ đạo lực lượng an ninh bắt giam và kết án tù blogger yêu nước Phạm Viết Đào? Xin thưa, đó chính là Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng, nhân vật vẫn đang được không ít người tung hê lên tận mây xanh vì lập trường “bài Hoa” của mình. Xin trích một vài đoạn trong bức thư ngỏ gửi Thủ tướng mới đây của nhà văn/blogger Phạm Viết Đào:
Qua 15 tháng tù (từ 13/6/2013 tới 13/9/2014), nhất là qua những lần “đi cung” với một số cán bộ điều tra của cơ quan An ninh Điều tra Hà Nội, mặc dù họ không nói ra, nhưng tôi cảm nhận nhận được chính Tổng Cục An Ninh (Bộ Công An) là cơ quan quyết liệt xử lý hình sự đối với những bài tôi viết trên blog cá nhân và đã xử phạt tội 15 tháng tù.
Tôi còn nhớ ngày 19/6/2014, sau 7 ngày bị bắt, ông Nguyễn Đức Chung – Giám đốc Công an Hà Nội đã lệnh cho Tổ chuyên án áp giải tôi lên gặp ông tại trụ sở Sở Công an TP Hà Nội (87 Trần Hưng Đạo). Trong cuộc gặp này, sau khi nghe tôi trực tiếp trình bày, tất nhiên trước đó Tổ chuyên án cũng đã báo cáo với ông về những hành vi viết blog của tôi, Giám đốc Nguyễn Đức Chung đã nói với tôi trước cả Tổ chuyên án: Việc của anh (tức blogger P.V.Đ) tôi đã báo cáo và xin ý kiến của Bộ trưởng Trần Đại Quang và đã được đồng ý chuyển sang xử lý hành chính… Thế nhưng, cuối cùng thì tôi đã phải chấp hành mức án 15 tháng tù…
Theo cảm nhận của tôi, Tổng cục An Ninh (Bộ Công an) là cơ quan đã nhận lệnh trực tiếp từ Thủ tướng để xử lý hình sự bằng được việc viết blog của tôi và nhiều blogger khác…
…Do vậy mà, tôi với trải nghiệm của một blogger đã từng bị Thủ tướng chỉ đạo các cơ quan chức năng xử phạt 15 tháng tù, kính mong Thủ tướng thôi không truy cứu trách nhiệm hình sự, thả tự do cho các blogger: Nguyễn Hữu Vinh, Nguyễn Quang Lập, Nguyễn Ngọc Già, Hồng Lê Thọ và các blogger khác vì tôi thấy những bài viết của họ cũng giống với các bài viết của tôi, mức độ đậm nhạt khác nhau nhưng những hành vi đó vẫn nằm trong cái hàng lang của “tự do ngôn luận” mà luật pháp quy định và như lời Thủ tướng vừa phát biểu…
Tôi nghĩ, việc trả tự do cho các blogger, không truy cứu trách nhiệm hình sự họ là một minh chứng cho ý kiến gần đây của Thủ tướng về việc tôn trọng và tạo điều kiện cho xã hội thông tin được tự do phát triển. Việc này thuộc quyền hạn của Tổng Cục An Ninh (Bộ Công an) do Thủ tướng trực tiếp chỉ đạo.
Là người từng theo đuổi vụ tố cáo bè lũ cướp nước và bán nước Hán tặc Hoàng Trung Hải – Việt gian Nguyễn Tấn Dũng – Việt gian Nông Đức Mạnh từ năm 2008 đến nay, dĩ nhiên hơn ai hết, tác giả bài viết này biết rõ thực chất đ/c X là ai.

Bức Tâm Huyết Thư trên cho thấy chính đ/c X đã quyết đưa Hán tặc Hoàng Trung Hải lên
chiếc ghế quan trọng thứ hai trong chính phủ (PTT phụ trách kinh tế), mặc dù ông này đã
bị tố cáo là một người Hán khai man lý lịch. (Xem toàn văn bức Tâm Huyết Thư ở đây.)
Bị Hán tặc Hoàng Trung Hải gài bẫy và khống chế nên trên thực tế ông ta đã trở thành một tên Lê Chiêu Thống hiện đại, cung cúc và tận tuỵ phụng sự mục tiêu thôn tính Việt Nam của Bắc Kinh kể từ khi ngồi lên ghế Thủ tướng năm 2006 cho đến nay: cặp “bài trùng” Hoàng Trung Hải - Nguyễn Tấn Dũng đã và đang đóng vai trò quyết định trong việc “Hán hoá” nền kinh tế Việt Nam; với sự “phù phép” của họ những vị trí hiểm yếu về an ninh – quốc phòng của Việt Nam lần lượt bị Trung Quốc khống chế dưới các dự án kinh tế trá hình như dự án thuê đất rừng đầu nguồn ở một số tỉnh, dự án Formosa ở Vũng Áng hay hai dự án du lịch trên đèo Hải Vân. 
Những phát biểu hùng hồn của đ/c X nhằm vào Trung Quốc chẳng qua chỉ là trò loè bịp dư luận do Trung Nam Hải giật dây, hòng tạo điều kiện cho tên tay sai đắc lực nhất của họ “ghi điểm” với công chúng Việt Nam trên con đường tiến tới ngôi vị Tổng Bí thư khoá XII./.


  • Mời quý độc giả xem thêm các bài liên quan đến băng đảng Hán tặc Hoàng Trung Hải – Việt gian Nguyễn Tấn Dũng:
  1. Tâm Huyết Thư của các cán bộ đảng viên tố cáo lý lịch người Hán của PTT Hoàng TrungHải;
  2. Một phó thủ tướng gốc Hoa khai man lý lịch, buôn bán ma tuý (Dân Làm Báo)
  3. Phó Thủ tướng gốc Tàu Hoàng Trung Hải mở đường cho giặc tràn vào Việt Nam (Dân Làm Báo)
  4. Nhập siêu từ Trung Quốc: Cấp độ báo động ngày càng lớn và những cái tai ngày càng điếc(VOA) 
  5. Phó Thủ tướng Hoàng Trung Hải và ngành khai khoáng của Việt Nam (VOA)
  6. Báo động: Người Trung Quốc lại sắp lập căn cứ ở Quảng Trị (VOA)
  7. Hiểm họa Trung Quốc và bài học từ Tiệp Khắc, Ukraina (VOA)
  8. Lào Cai: ‘Tử huyệt’ của phòng tuyến biên giới phía bắc? (VOA)
  9. Trục đường cửa ngõ chiến lược Móng Cái - Hạ Long sẽ rơi vào vòng kiểm soát của TrungQuốc? (VOA)
  10. PTT Hoàng Trung Hải - hiểm họa đằng sau những trò mị dân (VOA)
  11. Formosa Hà Tĩnh đã trở thành đặc khu của Trung Quốc? (VOA)
  12. Bauxite Việt Nam đã công khai lên tiếng về vụ PTT Tàu Hoàng Trung Hải (Bauxite Việt Nam)
  13. Thực trạng Việt Nam: Vấn đề và Giải pháp (VOA)
  14. Chính phủ Việt Nam đang ‘dâng’ nền kinh tế nước nhà cho Trung Quốc? (VOA)
  15. Các ông trùm gây tội ác với đồng loại như thế nào? (VOA)
  16. ĐBQH Dương Trung Quốc đã bị PTT Hán tặc Hoàng Trung Hải khống chế? (blog Lê Anh Hùng)
  17. Báo động: PTT Hán tặc Hoàng Trung Hải lại quyết liệt triển khai Dự án Điện Hạt nhân Ninh Thuận (blog Lê Anh Hùng)
  18. Tập hợp các tư liệu liên quan đến băng đảng Hán tặc Hoàng Trung Hải trên blog LêAnh Hùng



Thư ngỏ của nhà văn/blogger Phạm Viết Đào gửi Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng
 Hà Nội, ngày 19 tháng 1 năm 2015

Kính thưa Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng!
Tôi rất mừng vì thấy trong những ngày gần đây, tôi được nghe Thủ tướng phát biểu rất nhiều ý kiến khá thực tế về thực trạng thông tin trên các trang mạng xã hội cùng với những ý kiến chỉ đạo của Thủ tướng về cách ứng xử với đời sống thông tin mạng.
Tôi nhận thấy: những ý kiến của Thủ tướng là khách quan, khoa học và có cả sự tinh tế của người am hiểu xã hội thông tin. Tôi hoàn toàn nhất trí và ủng hộ quan điểm của Thủ tướng khi phát biểu với cán bộ giúp việc của Chính phủ về cách ứng xử với thông tin trên mạng xã hội: Không thể ngăn cấm nó!
Trước một hiện tượng tự nhiên – xã hội khi người ta không thể ngăn, cấm thì phải tìm cách ứng xử văn minh – khoa học – nhân văn với chúng. Người Việt Nam có câu: sống chung với lũ… Thủ tướng là người quê gốc Nam Bộ chắc chắn hiểu sâu sắc về triết lý sống này, bởi khi con người ta muốn tồn tại thì buộc phải thích nghi với hoàn cảnh của tự nhiên – xã hội như lũ, lụt là một ví dụ điển hình… Mọi ý chí, tham vọng đi ngược, cưỡng chế lại những xu hướng, trào lưu, quy luật của tự nhiên-xã hội xưa đến này đều dẫn đến những hậu quả tiêu cực…
Tự do ngôn luận là quyền hiến định của tất cả các quốc gia trên thế giới và là một trong các chuẩn mực của một xã hội văn minh. Cha ông ta từng có câu: quyền ăn, quyền nói…đó là hai trong những quyền cơ bản nhất của con người từ thời thượng cổ. Đó là những thứ quyền không một thế chế chuyên chế, toàn trị nào có thể cấm đoán, triệt tiêu nó kể cả chế độ phát xít Hitler hay Tần Thuỷ Hoàng. Thiệu Công đời nhà Chu chẳng đã từng khuyên Chu Lệ Vương đừng nghĩ cách bịt mồm dân:
“... Đề phòng miệng dân còn hơn phòng lũ. Đê ngăn mà vỡ, thương tổn ắt nhiều, dân cũng như vậy. Thế nên người trị thủy phải cho sông được khơi thông, người trị dân phải cho dân được bày tỏ. Vậy nên thiên tử xử lý chính sự, phải sai công khanh cho tới liệt sĩ dâng thơ, nhạc quan dâng khúc hát, sử quan dâng sách, thái sư dâng bài trâm, kẻ mù dâng bài phú, kẻ thong manh dâng bài tụng, trăm quan can gián, dân chúng truyền lời, cận thần khuyên nhủ, thân thích góp ý, nhạc – sử bảo ban, bô lão chỉnh sửa, rồi vua cân nhắc. Vậy nên chính sự thi hành mới không trái đạo. Dân có miệng cũng như đất có núi sông vậy, của cải từ ấy mà ra; cũng như đất có chỗ phẳng trũng cao thấp, cái ăn cái mặc từ ấy mà ra. Qua lời truyền miệng, thành bại từ ấy rõ rệt. Làm việc tốt, ngừa việc xấu, ấy là cách tạo ra của cải, ăn mặc vậy. Dân suy nghĩ trong lòng mà phát lời ở miệng, chín chắn rồi làm. Nếu bịt miệng họ, liệu được bao lâu..." (Sử ký Tư Mã Thiên)
Đối với người dân Nam Bộ, trước cơn lũ hàng năm, người dân thường có 2 cách: Sống chung với nó bằng hệ thống thuyền bè hoặc tự nâng chỗ ở của mình lên bằng hệ thống đê điều…
Theo tôi, “hệ thống đê điều” trong lĩnh vực thông tin xã hội mà các quốc gia văn minh, phát triển vẫn sử dụng đó là: phải tăng cường chất lượng của việc cung cấp thông tin, chính thống… Điều này Thủ tướng cũng đã nhận thấy và đã giao trách nhiệm cho bộ máy giúp việc của Thủ tướng. Thủ tướng đã chỉ đạo cán bộ Văn phòng Chính phủ phải hoà nhập với Facebook và nhiều trang mạng xã hội khác để sống chung với chúng, tranh thủ nó... Tôi cho đó là một chủ trương đúng, sáng suốt, thực tế của Thủ tướng…
Thưa Thủ tướng!
Sở dĩ tôi mạo muội viết thư này cho Thủ tướng là vì tôi vừa bị Cơ quan An ninh Điều tra Hà Nội bắt giữ, khởi tố hình sự và đưa ra tòa xét xử với hình phạt 15 tháng tù với tội danh: “Lợi dụng quyền tự do dân chủ, xâm phạm lợi ích hợp pháp của Nhà nước, tổ chức, cá nhân” (Điều 258 Bộ luật Hình sự) do việc đưa thông tin lên mạng dưới hình thức blog.
Qua 15 tháng tù (từ 13/6/2013 tới 13/9/2014), nhất là qua những lần “đi cung” với một số cán bộ điều tra của cơ quan An ninh Điều tra Hà Nội, mặc dù họ không nói ra, nhưng tôi cảm nhận nhận được chính Tổng Cục An Ninh (Bộ Công An) là cơ quan quyết liệt xử lý hình sự đối với những bài tôi viết trên blog cá nhân và đã xử phạt tội 15 tháng tù.
Tôi còn nhớ ngày 19/6/2014, sau 7 ngày bị bắt, ông Nguyễn Đức Chung – Giám đốc Công an Hà Nội đã lệnh cho Tổ chuyên án áp giải tôi lên gặp ông tại trụ sở Sở Công an TP Hà Nội (87 Trần Hưng Đạo). Trong cuộc gặp này, sau khi nghe tôi trực tiếp trình bày, tất nhiên trước đó Tổ chuyên án cũng đã báo cáo với ông về những hành vi viết blog của tôi, Giám đốc Nguyễn Đức Chung đã nói với tôi trước cả Tổ chuyên án: Việc của anh (tức blogger P.V.Đ) tôi đã báo cáo và xin ý kiến của Bộ trưởng Trần Đại Quang và đã được đồng ý chuyển sang xử lý hành chính… Thế nhưng, cuối cùng thì tôi đã phải chấp hành mức án 15 tháng tù…
Theo cảm nhận của tôi, Tổng cục An Ninh (Bộ Công an) là cơ quan đã nhận lệnh trực tiếp từ Thủ tướng để xử lý hình sự bằng được việc viết blog của tôi và nhiều blogger khác…
Tôi khẳng định điều này vì trong suốt  3 tháng trời làm việc với một số điều tra viên của An ninh Điều tra Hà Nội, tôi cũng đã chứng minh, thuyết phục để họ thấy những bài viết trên blog của tôi nếu nghiêm khắc cũng chỉ dừng ở mức xử lý hành chính, phạt tiền… Mặc dù việc viết blog của tôi không hề mang lại một chút lợi ích vật chất nào cho bản thân.
Bằng cảm quan của mình, tôi thấy các cán bộ điều tra của Công an Hà Nội, cán bộ Viện Kiểm sát nhân dân thành phố Hà Nội đã chừng mực nào đó họ đã có những đồng cảm nhất định khi nghe tôi trực tiếp trình bày về mức độ đụng chạm trong các bài đưa lên blog cá nhân của tôi; điều này phần nào cũng đã được thể hiện trong Kết luận Điều tra và trong Cáo trạng của Viện Kiếm sát.
Thưa Thủ tướng!
Mọi chuyện đối với tôi đã qua đi; như người phương Đông có câu: trong cái rủi có cái may; việc tôi phải ở tù 15 tháng, tôi đã chấp hành xong và ra khỏi tù an toàn cũng là một loại trải nghiệm quý đối với một con người chọn nghề cấm bút như tôi. Tôi viết lên điều này không hề có ý oán trách gì Thủ tướng cả… Nếu sau này mà tôi viết được một cái gì đó, biết đâu tôi là quay lại cảm ơn Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng đã cho tôi vào tù… Vì nếu không có 15 tháng sống chung, gần gũi với gần 100 bạn tù thì làm sao tôi có được những vốn sống đó?!
Hôm nay, tôi mạo muội viết thư ngỏ gửi tới Thủ tướng nhân dịp Thủ tướng đang chú ý, quan tâm tới đời sống thông tin mạng, nhất là đối với ý kiến của Thủ tướng: “Không thể cấm thông tin trên mạng Internet”. Cái gì đã không thể cấm thì không nên xử lý hình sự. Do vậy mà, tôi với trải nghiệm của một blogger đã từng bị Thủ tướng chỉ đạo các cơ quan chức năng xử phạt 15 tháng tù, kính mong Thủ tướng thôi không truy cứu trách nhiệm hình sự, thả tự do cho các blogger: Nguyễn Hữu Vinh, Nguyễn Quang Lập, Nguyễn Ngọc Già, Hồng Lê Thọ và các blogger khác vì tôi thấy những bài viết của họ cũng giống với các bài viết của tôi, mức độ đậm nhạt khác nhau nhưng những hành vi đó vẫn nằm trong cái hàng lang của “tự do ngôn luận” mà luật pháp quy định và như lời Thủ tướng vừa phát biểu…
Tôi nghĩ, việc trả tự do cho các blogger, không truy cứu trách nhiệm hình sự họ là một minh chứng cho ý kiến gần đây của Thủ tướng về việc tôn trọng và tạo điều kiện cho xã hội thông tin được tự do phát triển. Việc này thuộc quyền hạn của Tổng Cục An Ninh (Bộ Công an) do Thủ tướng trực tiếp chỉ đạo.
Tôi mong việc trả lại tự do, không truy cứu trách nhiệm sẽ là một trong những bằng chứng hùng hồn chứng tỏ: Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng là người thật sự am hiểu xã hội thông tin, thật sự cầu thị, nói đi đôi với làm không sai một ly, một cắc; bởi như trong nhiều phim Trung Quốc, người Trung Quốc hay có câu gần như cử miệng của những đấng "quân vương phim" Tàu: Vua không thể nói chơi?!
Tôi biết Thủ tướng đang có nhiều hoạt động, việc làm để củng cố uý tín để được tín nhiệm trụ thêm một nhiệm kỳ nữa ở vị trí cao hơn hiện tại.
Tôi mong Thủ tướng hãy tiếp nhận ý kiến này của tôi và xem đây như một ý kiến góp ý chân thành.
Trân trọng!
Nhà văn/Blogger Phạm Viết Đào

Monday, January 19, 2015

Các ông trùm gây tội ác với đồng loại như thế nào?


Lê Anh Hùng | VOA| 18.1.2015




Năm Cam trong phiên toà xét xử ông ta ngày 4.6.2003
Từ thế giới tội phạm…
Năm Cam là một ông trùm khét tiếng trong thế giới ngầm ở Việt Nam những năm 1990 và đầu những năm 2000. Vụ triệt hạ băng nhóm tội phạm này năm 2001 từng gây chấn động dư luận Việt Nam một thời. Thậm chí đến tận bây giờ, nhiều sự thật liên quan đến vụ án này vẫn chưa được đưa ra ánh sáng, và một số “người hùng” khi xưa nay lại đang dính vào vòng lao lý.
Chuyên án đặc biệt này bắt đầu bằng vụ điều tra cái chết của Dung Hà, một nữ trùm băng đảng người Hải Phòng. Dung Hà bị thuộc hạ thân tín của Năm Cam là Hải Bánh sai hai tên đàn em hạ sát bằng súng. Theo lời khai của Hải Bánh thì lý do khiến y sai đàn em ra tay với Dung Hà là theo “ý kiến chỉ đạo” của Năm Cam.

Vậy Năm Cam đã “chỉ đạo” Hải Bánh thế nào mà anh ta lại có thể điềm nhiên tước đoạt mạng sống của người khác như thế? Xin thưa, Năm Cam chỉ nói mỗi một câu bâng quơ: “Anh không muốn thấy mặt Dung Hà” (!!!).
Là một người theo phò Năm Cam lâu năm, Hải Bánh hiểu rất rõ ẩn ý của câu nói đó. Và chỉ vài ngày sau, tiếng súng đã vang lên, Dung Hà gục chết tại chỗ.
Tuy nhiên, theo những người từng tiếp xúc với Năm Cam, không chỉ vụ ra lệnh xử Dung Hà mà tất cả các vụ khác đều được ông trùm này sử dụng "mật lệnh" là chủ yếu.
Điển hình là vụ Năm Cam chỉ đạo đàn em đốt quán ăn của một đối thủ ở quận 3 vào thập niên 1990. Hôm đó, Năm Cam cùng một số đàn em vào quán này để ăn nhậu. Tại đây, Năm Cam nhờ phục vụ gọi chủ quán ra nói chuyện nhưng anh này từ chối ngồi chung.
Đến cuối buổi, người này xuất hiện chào xã giao. Sau cái bắt tay, Năm Cam mở lời: "Anh Năm chúc chú em làm ăn ngày càng phát đạt". Hôm sau, quán này bốc cháy!
Không chỉ bằng câu nói, Năm Cam còn sử dụng hành động để truyền "mật lệnh" cho đàn em.
Điển hình nhất là sử dụng khăn mặt.
Một khi không hài lòng ai, ông trùm này cuộn chiếc khăn lại, ném nhẹ trước mặt đối thủ.
Chỉ trong vòng vài phút sau khi Năm Cam rời đi, người bị ném khăn chắc chắn sẽ "no đòn".
Việc Năm Cam chỉ ngấm ngầm chỉ đạo mà không ra mệnh lệnh rõ ràng cho đàn em xem ra nhằm hai mục đích chủ yếu: (i) không để lại bất kỳ manh mối nào về sự liên can của bản thân đến tội ác do mình chủ mưu, và (ii) thể hiện uy quyền và tư thế của một ông trùm đối với đám đàn em và nạn nhân.
Mục đích thứ nhất thì đã quá rõ ràng: Một khi đã leo lên đến đỉnh cao quyền lực trong một môi trường sắt máu và đầy thủ đoạn lọc lừa như thế giới ngầm, Năm Cam có thừa sự lọc lõi, mưu mô, xảo quyệt để hiểu mình cần phải làm gì hầu đảm bảo cho sự an toàn của bản thân.
Mục đích thứ hai gắn liền với “nghệ thuật” hành xử với quyền lực mà thứ “nghệ thuật” này thì Năm Cam cũng không thiếu: Vị thế ông trùm sẽ tăng lên gấp bội trong mắt kẻ khác khi mà chỉ cần một lời nói hay cử chỉ (tưởng như) bâng quơ nào đấy của ông ta cũng đủ để ý chí của ông ta được thực thi ngay lập tức.
Là một ông trùm điển hình của thế giới tội phạm, nên tính cách và lối hành xử của Năm Cam cũng mang những nét đặc trưng của những kẻ ở đỉnh cao quyền lực trong môi trường đặc thù ấy. Trong thế giới đó, mỗi cái quắc mắt hay thậm chí sự im lặng của ông trùm cũng hàm chứa một mệnh lệnh mà đám tay chân thân tín đều hiểu mình cần phải làm gì để “hiện thực hoá” ý chí tội ác của ông ta.
Phần còn lại của trò chơi này là “nghệ thuật” dành cho đám thuộc hạ: Nếu không hiểu được mệnh lệnh hay ý muốn của “sếp” thì cho dù có trung thành và giỏi giang đến mấy đi chăng nữa, những đệ tử như Hải Bánh cũng không xứng đáng được xếp vào loại đàn em thân tín của ông trùm Năm Cam hay bất cứ ông trùm nào khác.
…đến thế giới chính trị
Thế giới tội phạm ở các quốc gia nói chung và thế giới chính trị ở các chính thể độc tài nói riêng cùng chia sẻ đặc điểm cốt yếu: sự tồn tại của chúng dựa trên sự cướp đoạt các quyền con người và quyền dân sự chính đáng của người dân.
Giống như trong thế giới tội phạm, mỗi khi âm mưu gieo rắc tội ác, các “ông trùm” trong thế giới chính trị cũng hiếm khi ra những mệnh lệnh cụ thể, rành mạch cho đám thuộc hạ trung thành và mẫn cán của mình. Điều khác biệt đáng kể nhất ở đây là tội ác mà các ông trùm chính trị gây ra cho đồng loại thì còn vượt xa hơn rất nhiều so với những gì mà các “đồng nghiệp” trong thế giới tội phạm của họ có thể làm được.
Nếu không có những “áng văn bất hủ” kiểu như “Địa chủ ác ghê” của C.B. (một bút danh của “Bác Hồ”) hay những chỉ đạo ngấm ngầm khác của “ông trùm” Hồ Chí Minh thì sẽ không có những vần thơ của quỷ Sa-tăng như “Giết, giết nữa, bàn tay không phút nghỉ / Cho ruộng đồng lúa tốt, thuế mau xong / Cho đảng bền lâu, cùng rập bước chung lòng / Thờ Mao Chủ tịch, thờ Stalin bất diệt” của Tố Hữu, để rồi tiếp theo đó là màn diệt chủng “long trời lời đất” mang tên “Cải cách Ruộng đất” những năm 1953-1956, một thảm hoạ có lẽ là lớn nhất trong lịch sử dân tộc.
Nếu thiếu sự khích lệ ngấm ngầm hay thái độ im lặng đồng loã của “ông trùm” Hồ Chí Minh thì sẽ không có chiến dịch đàn áp khốc liệt nhằm vào giới trí thức mang tên “Nhân Văn – Giai Phẩm” những năm 1955-1958.
Tương tự, nếu không có những chỉ thị chung chung của “ông trùm” Nguyễn Tấn Dũng cho lực lượng công an như “không để hình thành tổ chức chính trị đối lập trong nước” thì sẽ không có những màn trấn áp ngày càng khốc liệt và đê hèn nhằm vào bao người con ưu tú của đất nước dám cất lên tiếng nói đòi tự do, dân chủ và nhân quyền cho Việt Nam nhiều năm qua.
Nếu thiếu những chỉ đạo ngấm ngầm hay thái độ im lặng đồng loã của “ông trùm” Nguyễn Tấn Dũng thì chắc chắn sẽ không có chuyện chính phủ Việt Nam như thể đang hai tay “dâng” nền kinh tế nước nhà cho Trung Quốc; không có chuyện những vị trí hiểm yếu về an ninh – quốc phòng của Việt Nam lần lượt bị Trung Quốc khống chế dưới các dự án kinh tế trá hình như dự án thuê đất rừng đầu nguồn ở một số tỉnh, dự án Formosa ở Vũng Áng hay hai dự án du lịch trên đèo Hải Vân, v.v., bởi tất cả đều nằm trong phạm vi quyền hạn và trách nhiệm của người đứng đầu chính phủ Việt Nam kể từ năm 2006 đến nay.
Cũng vậy, nếu thiếu sự im lặng đồng loã của những ông trùm chính trị chịu trách nhiệm cao nhất trong bộ máy thì đã không có bao cái chết oan uổng của người dân tại đồn công an suốt nhiều năm qua, chưa kể vô số bản án oan sai ngút trời mà người dân Việt Nam đã và đang phải chịu đựng.

 Đến một lúc nào đó, các ông trùm chính trị ở Việt Nam hiện nay
không thể điềm nhiên phủi tay mà rằng: “Tôi không ra quyết định nào sai!”
Lưới trời lồng lộng…
Sự vận hành của xã hội loài người tuân theo những quy luật khác nhau. Một trong những quy luật phổ biến nhất và có sức mạnh chi phối lớn nhất đến cách hành xử của từng cá nhân nói riêng và sự vận hành của xã hội nói chung chính là luật nhân quả.
Cả văn hoá phương Đông lẫn phương Tây đều có nhiều thành ngữ, tục ngữ thể hiện nội dung của luật nhân quả như: “Gieo gió, gặt bão”; “Ở hiền gặp lành”; “Đời cha ăn mặn, đời con khát nước”; “Ác giả ác báo”; “Ngày xưa quả báo thì chầy / Ngày nay quả báo thấy ngay nhãn tiền”, v.v.
Bất kể trong thế giới tội phạm hay thế giới chính trị, không một ông trùm nào từng gây tội ác với đồng loại lại có thể tránh khỏi sự chi phối của cái quy luật phổ biến và công bằng kia cả. Chẳng chóng thì chầy, không hình thức này thì hình thức khác.
Ông trùm Năm Cam đã phải trả một cái giá tương xứng với tội ác mà ông ta từng gây ra cho đồng loại, ngang với mức án dành cho những kẻ thực thi ý chí của ông ta, cho dù bằng cớ cho tội ác đó chỉ là một câu nói tưởng như bâng quơ với một đệ tử thân tín.
Đến một lúc nào đấy, những ông trùm chính trị vẫn đang ngày đêm gieo rắc tội ác cho chính dân tộc đã sinh thành và nuôi dưỡng họ ở Việt Nam hiện nay không thể tiếp tục điềm nhiên phủi tay mà rằng: “Tôi không ra quyết định nào sai!
Nguồn: VOA

Phản bác việc Viện KSND tỉnh Đồng Nai truy tố Đỗ Nam Trung và hai người bạn theo Điều 258 – Phần 2






Ngày 10.2.2015 toà án tỉnh Đồng Nai sẽ đưa vụ án Lê Thi Phương Anh, Đỗ Nam Trung, Phạm Minh Vũ ra xét xử theo cáo trạng số 139/CT-VKS-P2 của Viện KSND tỉnh Đồng Nai về tội “lơi dụng quyền tự do dân chủ xâm phạm lợi ích của nhà nước, quyền, lợi ích hợp pháp của các tổ chức, công dân” quy định tại điều 258 BLHS.
Quyết định truy tố này được dựa trên bản Kết Luận Điều Tra của cơ quan an ninh tỉnh Đồng Nai. Bản Kết Luận Điều Tra có nhan đề: Vụ án Đỗ Nam Trung cùng đồng bọn “lợi dụng các quyền tự do...xâm phạm lợi ích...” xảy ra tạ TP. Biên Hoà tỉnh Đồng Nai ngày 15/5/2014.
Bản cáo trạng cũng như bản KLĐT tra mô tả sự việc rằng vào ngày 12 ở Bình Dương có cuộc biểu tình của các công nhân chống Trung Quốc. Đỗ Nam Trung đã “chia sẻ tin này trên Facebook” sau đó Trung, Vũ, Phương Anh cùng đi vào các tỉnh đang có những vụ gây rối để nắm thông tin biểu tình, gây rối của công nhân để đưa lên mạng cung cấp cho các đối tượng lưu vong xuyên tạc, kích động cho biểu tình, gây rối lan rộng.
Trong Phần 1 đã phân tích về các hành vi của Đỗ Nam Trung và hai người bạn mà bản cáo trạng và kết luận hồ sơ của các cơ quan luật pháp tỉnh Đồng Nai nêu ra.
Phần 2 này bàn đến việc mục đích của hành vi như bản cáo trạng, kết luận điều tra đề cập, cho đó là yếu tố để cấu thành tội 258.
“ ..đưa lên mạng cung cấp cho các đối tượng lưu vong xuyên tạc, kích động cho biểu tình, gây rối lan rộng.''
Trong câu kết án này, cho thấy sự tuỳ tiện của những người làm bản cáo trạng và kết luận điều tra. Việc “đưa lên mạng” là việc làm công khai. Những người tham gia mạng intenert bất kể là ai cũng được đọc tin này. Trong số những người đọc tin này có người khen chế độ, có người chê chế độ là quyền của những người đọc. Bản thân các đối tượng không có khả năng bắt buộc những người đọc phải nhận “xuyên tạc, kích động cho biểu tình gây rối lan rộng”.
Thực tế thì nhiều người đọc được tin biểu tình ở Đồng Nai, họ đã kêu gọi ngưng biểu tình, kêu gọi hành động ôn hoà. Điều đó chứng tỏ các đối tượng trong bản cáo trạng nêu chỉ đưa tin lên mạng. Việc người đọc suy diễn, xử lý tin thế nào là hoàn toàn không phụ thuộc vào của người đưa tin.
Trường hợp này tương tự như một người bán dao. Người mua dao có người mua về thái rau, thái thịt. Có người mua về để đâm chém người khác. Người bán dao không thể nào kiểm soát được việc ai mua dao về dùng làm gì. Kết tội như vây khác nào kết tội người bán dao cung cấp dao cho người khác đâm chém nhau.
Điều đáng nói là bản kết luận điều tra lẫn cáo trạng  của cơ quan pháp luật tỉnh Đồng Nai khép tội 3 người là Đỗ Nam Trung, Phạm Minh Vũ, Lê Thị Phương Anh bởi những hành vi phạm tội của họ trên địa bàn tỉnh Đồng Nai. Nhưng cả 3 người này mới xuất hiện trên địa bàn tỉnh Đồng Nai lần đầu tiên trong đời họ, đã bị công an tỉnh Đồng Nai bắt giữ khi đang quay phim, chụp ảnh.
Như vậy rõ ràng cả 3 người này chưa có hành động phạm pháp nào trên địa bàn tỉnh Đồng Nai. Nếu như họ thực hiện xong hành vi là quay phim, rồi đưa lên mạng các hình ảnh, thước phim với lời tựa, lời bình xuyên tạc, không đúng sự thực. Khi đó cơ quan an ninh tỉnh Đồng Nai mới có thể  đánh giá hành vi của họ là đủ yếu tố cấu thành tội phạm. Đằng này họ mới đến nơi, chụp ảnh, quay phim ở một nơi không cấm, một sự việc xảy ra không nằm trong danh mục cấm. Việc công an Đồng Nai tiến hành bắt giữ khi họ đang quay phim chụp ảnh như trong cáo trạng mô tả là một việc làm trái pháp luật. Một việc làm tuỳ tiện, lạm dụng quyền lực để bắt giữ người trái phép.
Thử hỏi trong xã hội có vô số sự kiện diễn ra, chả lẽ cứ bất cứ người dân nào ghi hình lại những sự việc mà không có biển cấm ghi hình, chụp ảnh. Công an cứ thấy ghi hình, chụp ảnh là bắt giữ đưa về trụ sở, rồi tiến hành khám xét đồ đạc cá nhân, thư tín, điện thoại, máy tính cá nhân ...thậm chí là khám xét nhà. Một sự bắt bớ vô lý khiến người dân phản ứng, quy ra tội “gây rối, chống người thi hành công vụ” để hợp thức hoá việc bắt giữ. Sau đó tiến tới khám xét, tra hỏi để kết thành một tội danh khác.
Riêng việc bắt giữ trái phép ban đầu 3 người này đã cho thấy vụ án này không được đúng thủ tục tố tụng hình sự. Khởi điểm bằng việc làm vi phạm luật tố tụng hình sự của cơ quan công an để tiến hành khởi tố do chính cơ quan công an đó đề nghị là một điều ngang ngược, bất chấp trình tự pháp luật. Mọi chứng cứ thu thập được từ việc bắt giữ người trái phép như lời khai, đồ vật đều không có giá trị pháp luật. Mọi chứng cứ phải được thu thập một cách minh bạch và đúng pháp luật như trong luật tố tụng hình sự quy định. Hành vi bắt giữ người trái phép để khai thác là một hành vi vi phạm pháp luật. Chẳng những các chứng cứ, lời khai ấy không có giá trị mà còn cần phải khởi tố những người bắt giữ trái phép, những người tiến hành khởi tố điều tra vụ án không đúng trình tự pháp luật.
Bản cáo trạng và kết luận điều tra của các cơ quan an ninh điều tra, viện kiểm sát tỉnh Đồng Nai được khởi đầu bằng chính những vi phạm pháp luật, vi phạm nhân quyền, vi phạm quyền tư do đi lại, tự do làm những điều pháp luật không cấm như quay phim, chụp hình ở nơi không ai cấm...một bản cáo trạng như vậy không thể nào có giá trị. Một phiên toà xét xử một bản cáo trạng hình thành bởi những phạm pháp như vậy là một phiên toà đồng loã với những cái sai, bao che, bệnh vực cho các cơ quan tố tụng. Không đứng minh bạch về pháp luật, bảo đảm công bằng cho bị can, bị cáo.
Chưa kể những tình tiết kết tội hoàn toàn suy diễn, tự ý chắp nối khiên cưỡng chủ quan của cơ quan an ninh điều tra lẫn viện kiểm sát.

Nguồn: Người Buôn Gió