Monday, January 29, 2018

Đệ tử Đinh La Thăng lâm nạn, đại ca Hoàng Trung Hải ở đâu?


Lê Anh Hùng | Bauxite ViệtNam | 30.1.2018 


Phiên toà xét xử vụ án tham nhũng tại Dự án Nhà máy Nhiệt điện Thái Bình 2 vừa qua đã thu hút được sự chú ý đặc biệt của dư luận trong và ngoài nước.
Công chúng chú ý đến phiên toà không phải là bởi những diễn biến bất ngờ hay các màn tranh biện căng thẳng, gay cấn của nó. Đó là những thứ xa xỉ trong nền tư pháp “định hướng xã hội chủ nghĩa” ở Việt Nam, khi tất cả những gì quan trọng nhất liên quan đến các phiên toà đều đã được định đoạt từ trước. Đây là lần đầu tiên một cựu Uỷ viên Bộ Chính trị bị đưa ra xét xử trong một đại án tham nhũng, và sự háo hức của thiên hạ đơn giản chỉ là để xem cái sự lạ hay chính xác hơn là vở tuồng mới lạ này sẽ diễn ra như thế nào thôi.
Thẩm quyền trách nhiệm
Theo Điều 37 (“Dự án do Thủ tướng Chính phủ chấp thuận chủ trương đầu tư”) của Nghị định số 108/2006/NĐ-CP (“Quy định chi tiết và hướng dẫn thi hành một số điều của Luật Đầu tư”) ngày 22/9/2006, Dự án NĐTB 2 rơi vào mục (a) khoản 2 (“Dự án đầu tư không thuộc quy định tại khoản 1 Điều 37, không phân biệt nguồn vốn và có quy mô vốn đầu tư từ 1.500 tỷ VNĐ trở lên trong lĩnh vực kinh doanh điện”), bởi tổng mức đầu tư ban đầu của nó lên tới khoảng 31.505 tỷ VNĐ.

Tuy nhiên, do đây là một trong hai dự án đã được Bộ Công thương phê duyệt trong quy hoạch tổng thể Trung tâm Điện lực Thái Bình theo Quyết định số 1274/QĐ-BCT ngày 24/10/2007, nên theo khoản 4 Điều 37 Nghị định số 108/2006/NĐ-CP, nó không cần phải được Thủ tướng Chính phủ quyết định chủ trương đầu tư. (Dự án này cũng nằm trong Quy hoạch Phát triển Điện lực Quốc gia giai đoạn 2011-2020 có xét đến năm 2030 do Thủ tướng Chính phủ phê duyệt tại Quyết định số 1208/QĐ-TTg ngày 21/7/2011.)
Mục (b) khoản 2 Điều 71 (“Nội dung, quyền hạn, trách nhiệm quản lý nhà nước về đầu tư”) của Nghị định số 108/2006/NĐ-CP quy định: “Thủ tướng Chính phủ chỉ đạo các Bộ, ngành và địa phương thực hiện luật pháp, chính sách về đầu tư; phê duyệt hoặc ủy quyền phê duyệt quy hoạch; quyết định chủ trương đầu tư đối với những dự án đầu tư thuộc thẩm quyền; quyết định hoặc cho phép thành lập các khu công nghiệp, khu chế xuất, khu công nghệ cao và khu kinh tế; chỉ đạo giải quyết những vấn đề vướng mắc trong quá trình điều hành, quản lý hoạt động đầu tư vượt quá thẩm quyền của các Bộ, ngành và địa phương.”
Như vậy, mặc dù không phải quyết định chủ trương đầu tư (do nằm trong quy hoạch đã được Bộ Công thương phê duyệt), song Dự án NĐTB 2 vẫn thuộc phạm vi trách nhiệm quản lý nhà nước về đầu tư của Thủ tướng Chính phủ.
Và họ đã làm gì?
Đó là lý do vì sao ngày 12/2/2009, tại cuộc họp bàn về triển khai kế hoạch sản xuất kinh doanh năm 2009 của Tập đoàn Dầu khí Việt Nam, Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng đã “đồng ý về nguyên tắc Tập đoàn được chỉ định nhà tổng thầu thực hiện Dự án Nhà máy Nhiệt điện Thái Bình 2” (Thông báo số 49/TB-VPCP ngày 17/2/2009).
Đó là lý do vì sao ngày 11/06/2010, Phó Thủ tướng phụ trách kinh tế ngành Hoàng Trung Hải đãđồng ý về chủ trương giao PVC thực hiện gói thầu EPC Dự án NMNĐ Thái Bình 2 theo hình thức chỉ định thầu” tại Công văn số 978/TTg-KTN. (Lưu ý: Các văn bản mà số hiệu có đuôi TTg-KTN đều do Phó Thủ tướng phụ trách kinh tế ngành ký.)
Đó là lý do vì sao ngày 17/02/2011, Văn phòng Chính phủ lại có văn bản số 906/VPCP-KTN thông báo ý kiến của PTT Hoàng Trung Hải về phương án nhà thầu thực hiện gói thầu EPC Dự án NMNĐ Thái Bình 2 là “PVN thực hiện ý kiến của Thủ tướng Chính phủ nêu tại công văn số 978/TTg-KTN ngày 11/06/2010 về danh mục các dự án chỉ định thầu 2010 của Tập đoàn” để hồi đáp văn bản số 817/DKVN-HĐQT do Chủ tịch PVN Đinh La Thăng ký gửi Thủ tướng Chính phủ ngày 28/01/2011 đề xuất cho PVC là tổng thầu EPC dự án.
Đó là lý do vì sao ngày 2/3/2011, trang web của Tổng Công ty Điện lực Dầu khí đăng bản tin “Lễ ký kết hợp đồng EPC xây dựng Nhà máy Nhiệt điện Thái Bình 2”, trong đó có đoạn: “Thực hiện công văn số 906/VPCP-KTN của Văn phòng Chính phủ ngày 17/02/2011 về việc phương án và nhà thầu thực hiện gói thầu EPC Dự án Nhà máy Nhiệt điện Thái Bình 2, gói thầu EPC Dự án Nhà máy Nhiệt điện Thái Bình 2 đã được giao cho Tổng công ty CP Xây lắp Dầu khí Việt Nam (PVC) thực hiện.

Công văn 906/VPCP-KTN là cơ sở để PVN giao hợp đồng EPC cho PVC
Và đó là lý do vì sao PTT Hoàng Trung Hải – PTT phụ trách kinh tế ngành, trong đó có ngành dầu khí và ngành điện lực – không chỉ phát lệnh khởi công Dự án NĐTB 2 ngày 1/3/2011 mà sau đó còn thường xuyên giám sát, chỉ đạo việc thực hiện dự án.
Đệ tử lâm nạn, đại ca nơi nao?
Trong bộ máy chính phủ Việt Nam hiếm có bộ đôi nào gắn bó với nhau chặt chẽ và lâu năm như cặp Hoàng Trung Hải - Đinh La Thăng. Đó là quãng thời gian kéo dài hơn 10 năm, từ ngày 5/10/2005 (khi Đinh La Thăng trở thành Chủ tịch PVN) cho đến ngày 5/2/2016 (khi ông ta rời khỏi chiếc ghế Bộ trưởng Giao thông - Vận tải). Trong thời gian đó, Hoàng Trung Hải làm Bộ trưởng Công nghiệp (bộ chủ quản PVN) trước khi trở thành Phó Thủ tướng phụ trách kinh tế ngành, trực tiếp chỉ đạo Bộ Công Thương và Bộ GT-VT, kiêm Trưởng ban Chỉ đạo Nhà nước các dự án trọng điểm về dầu khí, Trưởng ban Chỉ đạo Nhà nước về Quy hoạch Phát triển Điện lực Quốc gia và Trưởng ban Chỉ đạo Nhà nước các công trình, dự án trọng điểm ngành GT-VT.
Rời khỏi chính phủ, “con ngựa thành Troy” Hoàng Trung Hải trở thành Bí thư Thành uỷ Hà Nội, Bí thư Đảng uỷ Bộ Tư lệnh Thủ đô, còn Đinh La Thăng thì đảm đương trọng trách Bí thư Thành uỷ TP HCM. Tức là bộ đôi này chia nhau thống lĩnh hai trung tâm chính trị - kinh tế - văn hoá lớn nhất cả nước.
Liên quan đến vụ bê bối tại Dự án Nhà máy Nhiệt điện Thái Bình 2, theo cáo trạng, (cựu) Chủ tịch PVN Đinh La Thăng đã chỉ đạo cấp dưới tại PVN và Ban Quản lý Dự án làm trái quy định, gây hậu quả nghiêm trọng.
Tuy nhiên, như phần trên chúng tôi đã chỉ ra, việc PVN giao gói thầu EPC cho PVC là theo ý kiến chỉ đạo của PTT Hoàng Trung Hải, trong một dự án thuộc phạm vi trách nhiệm quản lý nhà nước của ông ta. Đến nay, mặc dù đã quá thời hạn 4 năm, nhưng dự án mới chỉ hoàn thành được 81% khối lượng công việc, thiệt hại lên đến hàng nghìn tỷ VNĐ. Nếu ngài Phó Thủ tướng thực hiện đúng chức trách của mình – PTT phụ trách kinh tế ngành kiêm Trưởng ban Chỉ đạo Nhà nước về Quy hoạch Phát triển Điện lực Quốc gia – thì gói thầu EPC ngay từ đầu đã không được giao cho PVC. Trong khi đó, việc giao thầu này lại còn do chính ông ta chỉ đạo. (Theo luật thì đây rõ ràng là một “tình tiết tăng nặng”.)
Điều 285. Tội thiếu trách nhiệm gây hậu quả nghiêm trọng
1. Người nào vì thiếu trách nhiệm mà không thực hiện hoặc thực hiện không đúng nhiệm vụ được giao gây hậu quả nghiêm trọng, nếu không thuộc trường hợp quy định tại các điều 144, 235 và 301 của bộ luật này, thì bị phạt cải tạo không giam giữ đến ba năm hoặc phạt tù từ sáu tháng đến năm năm.
2. Phạm tội gây hậu quả rất nghiêm trọng hoặc đặc biệt nghiêm trọng, thì bị phạt tù từ ba năm đến mười hai năm.
3. Người phạm tội còn bị cấm đảm nhiệm chức vụ, cấm hành nghề hoặc làm công việc nhất định từ một  năm đến năm năm.
Câu hỏi không thể không đặt ra ở đây là: Tại sao Đinh La Thăng bị truy tố về tội “Cố ý làm trái quy định của nhà nước về quản lý kinh tế gây hậu quả nghiêm trọng” mà Hoàng Trung Hải lại không bị khởi tố về tội “Thiếu trách nhiệm gây hậu quả nghiêm trọng” theo khoản 2 Điều 285 Bộ luật Hình sự?
Và xin trân trọng gửi câu hỏi này tới “người đốt lò” khả kính Nguyễn Phú Trọng.

Thursday, January 25, 2018

Vì sao ông Trần Đại Quang ‘đánh trống bỏ dùi’ vụ Formosa Hà Tĩnh?

Lê Anh Hùng | Bauxite ViệtNam | 26.1.2018   


Vụ ô nhiễm môi trường do Formosa Hà Tĩnh xả thải chất độc gây ra từ đầu tháng 4 năm 2016 được cho là thảm hoạ môi trường lớn nhất trong lịch sử Việt Nam – một sự kiện gây chấn động dư luận.
“Cháy nhà ra mặt chuột.” Khi vụ việc xẩy ra, hàng loạt sai phạm của các cơ quan hữu quan và đặc biệt là bàn tay lông lácủa Bắc Kinh trong đại dự án lần lượt bị báo chí “lề đảng” và đặc biệt là báo chí “lề dân” bóc trần, phơi bày trước công luận.
Trước một thảm hoạ ảnh hưởng đến hàng chục triệu người dân trong ít nhất là hàng chục năm, khiến cộng đồng quốc tế cũng bày tỏ sự quan ngại, lẽ dĩ nhiên người ta chờ đợi phản ứng thích đáng từ những người đứng đầu hệ thống chính trị ở Việt Nam.

Vậy nhưng, ngoài thái độ vô cảm, vô trách nhiệm đến mức không thể chấp nhận được của ngài Tổng Bí thư mà chúng tôi đã chỉ ra trong bài “Thảm hoạ Formosa Hà Tĩnh: Tội ác mang tên Nguyễn Phú Trọng”, người ta lấy làm lạ là Chủ tịch nước Trần Đại Quang, một cựu Bộ trưởng Công an và là Chủ tịch Hội đồng An ninh - Quốc phòng Việt Nam, cũng hầu như không hề hé răng gì về một đại dự án mà bản thân Đại tướng, Phó Chủ tịch Quốc hội Đỗ Bá Tỵ từng nhận định là một vấn đề tiềm ẩn lâu dài về quốc phòng - an ninh.
Lần duy nhất mà ngài Chủ tịch nước lên tiếng về vụ Formosa Hà Tĩnh là trong cuộc tiếp xúc cử tri ngày 1/8/2016, tức là phải đến 4 tháng sau vụ thảm hoạ, khi ông hùng hồn khẳng định: “Xử lý nghiêm bất kể ai liên quan đến sự cố Formosa.”
Tuy nhiên, đến giờ thì công chúng đều đã thấy những ai liên quan đến đại thảm hoạ môi trường đó đã được “xử lý nghiêm” như thế nào – nhất là khi “cha đẻ” của nó, cựu Phó Thủ tướng phụ trách kinh tế và hiện là Bí thư Thành uỷ Hà Nội Hoàng Trung Hải vẫn tiếp tục “bình chân như vại”.
Câu hỏi không thể không đặt ra ở đây là: Tại sao ông Trần Đại Quang lại “né” hay chính xác hơn là “đánh trống bỏ dùi” trong vụ Formosa Hà Tĩnh?
“Thiếu trách nhiệm gây hậu quả vô cùng nghiêm trọng”
Bắt đầu từ ngày 21/4/2008, tác giả bài viết – Lê Anh Hùng – đã gửi đơn thư tố cáo một loạt tội danh đặc biệt nghiêm trọng của ba nhà lãnh đạo Việt Nam lúc bấy giờ là TBT Nông Đức Mạnh, Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng và PTT Hoàng Trung Hải.
Ngày 6/6/2012, tác giả đã trực tiếp gửi đơn thư tố cáo cho Đại biểu Quốc hội Dương Trung Quốc và đến ngày 19/6/2012, ông Dương Trung Quốc đã chuyển đơn thư đó cho Chủ tịch Quốc hội Nguyễn Sinh Hùng.
Trong cuộc trao đổi với tác giả vào ngày 18/2/2013 tại văn phòng làm việc của ông (216 Trần Quang Khải, Hà Nội), ĐBQH Dương Trung Quốc cho biếtlà ngày 5/11/2012, ông đã gửi công thư cho Chủ tịch Quốc hội Nguyễn Sinh Hùng với nội dung:
“Tại kỳ họp trước [kỳ họp thứ 3 Quốc hội khoá XIII tháng 6 năm 2012 – LAH] tôi đã trực tiếp chuyển tới Chủ tịch đơn tố cáo của công dân Lê Anh Hùng. Nhận thức đây là một vấn đề rất phức tạp liên quan đến các vị lãnh đạo quan trọng nên chỉ Chủ tịch mới đủ cương vị xem xét theo đúng quy định của pháp luật. Tôi cũng đã thông tin về vụ việc này với ông Bộ trưởng Bộ Công an, cũng là Đại biểu Quốc hội.
Đến kỳ họp này [kỳ họp thứ 4 Quốc hội khoá XIII – LAH], công dân Lê Anh Hùng lại trực tiếp gặp và chuyển tiếp nội dung đơn đã gửi. Kính mong Chủ tịch quan tâm có hướng giải quyết phù hợp với quy định của pháp luật, và thực tế cũng là giúp tôi thực thi trách nhiệm Đại biểu Quốc hội của mình.”
Nghĩa là, (cựu) Bộ trưởng Công an Trần Đại Quang đã được ĐBQH Dương Trung Quốc thông báo về việc (cựu) Phó Thủ tướng Hoàng Trung Hải bị tố cáo một loạt sai phạm đặc biệt nghiêm trọng trong một vụ tố cáo đúng pháp luật bắt đầu từ ngày 21/4/2008, và điều đó đã được ĐBQH Dương Trung Quốc thể hiện rõ ràng trong văn bản gửi Chủ tịch Quốc hội Nguyễn Sinh Hùng.
Lẽ ra, với cương vị Bộ trưởng Công an, ông Trần Đại Quang phải đốc thúc hoặc thậm chí là trực tiếp chỉ đạo điều tra vụ việc vô cùng nghiêm trọng, ảnh hưởng đến an ninh quốc gia cũng như vận mệnh đất nước đó. Nếu điều ấy xẩy ra, tất cả các dự án liên quan đến “con ngựa thành Troy” Hoàng Trung Hải đều phải tạm dừng để các cơ quan chức năng rà soát lại trước khi loại trừ những yếu tố tiềm ẩn nguy hại trong mỗi dự án hoặc thậm chí huỷ bỏ toàn bộ dự án. Và chắc chắn, đại dự án Formosa Hà Tĩnh phải nằm trong số bị huỷ bỏ đầu tiên, lễ khởi công dự án sẽ không diễn ra vào ngày 2/12/2012, bởi vị trí đặc biệt xung yếu về an ninh quốc phòng của nó: một “tử huyệt” nằm trên diện tích bằng 1,2 lần diện tích Macao, án ngữ khu vực phòng thủ quan yếu bậc nhất từ Nghệ Tĩnh tới Thừa Thiên - Huế, ngay dưới chân Đèo Ngang và chỉ cách căn cứ quân sự Du Lâm chừng 300km.
Nhưng không, ngài (cựu) Bộ trưởng Công an đã chọn cách im lặng. Và sự “ngậm miệng” của ông ta không đơn thuần là chỉ để “ăn tiền” – ông ta được những kẻ bị tố cáo (Hoàng Trung Hải, Nguyễn Tấn Dũng và Nguyễn Phú Trọng – nhân vật thế chỗ Nông Đức Mạnh sau Đại hội XI trong liên minh ma quỷ kia) hứa hẹn dành cho chiếc ghế Tổng Bí thư tại Đại hội XII đầu năm 2016. (Đến giữa năm 2013, sau khi Chủ tịch nước Trương Tấn Sang thoả hiệp với liên minh Hoàng Trung Hải - Nguyễn Tấn Dũng - Nguyễn Phú Trọng cũng như Bắc Kinh để được thay thế Nguyễn Phú Trọng, đổi lại việc phe nhóm Trương Tấn Sang bỏ qua vụ tố cáo của tôi, ông Trần Đại Quang bị gạt ra ngoài nên mới quay sang ủng hộ tôi tiếp tục tố cáo.)
Và “sống chết mặc bay, tiền thầy bỏ túi”?
Vụ ông trùm bất động sản kiêm “thượng tá tình báo chiến lược” Phan Văn Anh Vũ, biệt hiệu Vũ ‘Nhôm’, đào thoát sang Singapore ngay trước khi bị khởi tố ngày 21/12 và truy nã ngày 22/12 rồi bị dẫn độ về Việt Nam ngày 4/12 đang khiến dư luận rúng động.
Và đến lúc này thì người ta đã có cơ sở để tin vào những văn bản đóng dấu “Tuyệt Mật” do “nhóm phóng viên Công Lý” công bố hồi đầu tháng 5 năm ngoái, phơi bày sự cấu kết của một số quan chức Bộ Công an (thông qua các “công ty bình phong” do Vũ ‘Nhôm’ làm chủ) với các quan chức trong bộ máy nhằm thâu tóm hàng loạt công sản có giá trị lớn. Trong các văn bản đó có công văn số 80/TTg-KTN ngày 8/9/2015 do Phó Thủ tướng Hoàng Trung Hải ký gửi Bộ Công an, Bộ Tài chính và UBND TP HCM, đồng ý bán chỉ định cơ sở nhà, đất tại số 129 Pasteur, Quận 3, TP Hồ Chí Minh cho Công ty Cổ phần Nova Bắc Nam 79 theo đề nghị của Bộ Công an, Bộ Tài chính và UBND TP HCM.

Đây là công văn của PTT Hoàng Trung Hải gửi Bộ Công an? Và còn bao nhiêu công văn như thế này? – Nguồn: Dân Luận.
Bất luận thế nào, với tư cách người đứng đầu bộ máy bảo vệ an ninh quốc gia từ năm 2011 đến 2016 và Chủ tịch nước kiêm Chủ tịch Hội đồng An ninh - Quốc phòng từ năm 2016 đến nay, ông Trần Đại Quang là một trong những người phải chịu trách nhiệm cao nhất về “nhóm lợi ích Tàu” do Hoàng Trung Hải cầm đầu cũng như vô số thảm hoạ mà “con ngựa thành Troy” này đã, đang và sẽ tiếp tục gây ra cho đất nước trong ít nhất hàng chục năm tới.

Monday, January 22, 2018

Một vụ cướp đường phân lô biệt thự trắng trợn ở Hà Nội

Lê Anh Hùng | Việt Nam Thời Báo | 23.1.2018

Ngõ 168 là con ngõ dài khoảng 1km nối đường Kim Giang với đường Nguyễn Xiển (đường vành đai 3). Đây là con ngõ đã hình thành từ lâu đời, ít nhất là trên nửa thế kỷ trước, và nếu xét cả chiều dài lẫn chiều rộng thì nó đáng được đặt tên phố.
Vậy nhưng chủ đầu tư dự án khu đô thị Đại Kim là Công ty Hacinco 2 đã ngang nhiên chặn và cướp cả một đoạn ngõ dài hơn 100m tính từ đường Nguyễn Xiển vào. Ý đồ của họ là nhằm nối thông hai khu đất nằm hai bên ngõ để tiện cho việc phân lô bán biệt thự.

Trước sự phản đối của bà con trong làng, với sự tiếp tay của chính quyền, chủ đầu tư đã lén lút chặn ngõ vào khuya ngày 17/1 rạng sáng ngày 18/1.
Sáng 18/1, bà con quanh làng cũng như những người dân thường lưu thông qua ngõ đi đến đoạn ngõ ấy thì thấy một bức tường chắn được dựng bằng một container và các tấm tôn. Đầu ngõ phía đường Nguyễn Xiển cũng bị rào chắn.
Bức xúc trước hành động ngang ngược của chủ đầu tư và chính quyền, từ ngày 19/1, bà con làng Kim Giang đã dựng lán trại và giăng biểu ngữ phản đối ở hai đầu đoạn ngõ bị chặn, yêu cầu chủ đầu tư phải trả lại ngõ cho người dân.
Trước sự lỳ lợm của chủ đầu tư, sáng 20/1, bà con làng Kim Giang đã hò nhau xô đổ bức tường chắn ngõ và kéo cái container khổng lồ sang một bên, mở thông lại ngõ. Chủ đầu tư lặn mất tăm.
Bà con cho chúng tôi biết, đến sáng ngày 21/1, chính quyền vẫn chưa xuống hiện trường để nói chuyện với dân. UBND phường Đại Kim mời bà con đến trụ sở UBND phường để làm việc, nhưng khi bà con đến thì lãnh đạo phường lại viện đủ lý do để vắng mặt. Trong khi đó, bà con lại muốn chính quyền phải xuống hiện trường để giải quyết vụ việc.
Theo tìm hiểu của chúng tôi, diện tích đoạn ngõ mà Công ty Hacinco định chiếm đoạt rộng gần 1.100m2. Giá thị trường vào thời điểm hiện tại vào khoảng 85 triệu VNĐ/m2, còn nếu phân lô bán biệt thự thì được 10 căn, giá trị mỗi căn là 13 tỷ VNĐ.

Bà con làm lán, giăng biểu ngữ phản đối ngay sau bức tường chắn ngõ mới được chủ đầu tư dựng lên vào rạng sáng 18/. Ảnh chụp ngày 19/1.


 Bà con chặn lối đi sang hai bên (phải đi lòng vòng ngót cả km mới ra đến đường vành đai 3) để phản đối.

Bà con dựng lán, giăng biểu ngữ phản đối ở đầu ngõ phía đường vành đai 3 (Nguyễn Xiển).
Bà con hò nhau kéo đổ thùng container mà chủ đầu tư dùng để chặn ngõ. Ảnh chụp sáng 20/1.
Cảnh tượng sáng 21/1: bà con tập trung đông ở đoạn ngõ mà chủ đầu tư định cướp, ngõ đã được phá thông, hai lối thoát hai bên ngõ vẫn bị rào chắn.
Ba ngày đã trôi qua nhưng người ta vẫn chưa thấy thấy bóng dáng của chính quyền xuất hiện tại hiện trường.
  • Ảnh trong bài: Lê Anh Hùng


Thursday, January 18, 2018

AN NINH CỘNG SẢN: TỘI CHỒNG LÊN TỘI

Lê Anh Hùng
  
Hôm qua là ngày diễn ra phiên họp hàng tháng của các cụ lão thành cách mạng chống tiêu cực và đặc biệt là hiểm hoạ Trung Quốc. Cuộc họp thường diễn ra vào ngày 15 hàng tháng tại Hà Nội và tôi vẫn được các cụ mời tham gia. Tháng này các cụ đổi sang ngày 17 để trách sự ngăn chặn của an ninh, nhưng rồi vẫn bị phát hiện.
Sáng qua tôi bị chặn ở nhà. Đại tá Nguyễn Văn Tuyến (cán bộ tiền khởi nghĩa, 93 tuổi đời, 70 tuổi đảng, thành viên chủ chốt trong câu lạc bộ) mặc dù tuổi già sức yếu nhưng vẫn không quản ngại khó khăn, luôn có mặt trong các cuộc họp để khích lệ lòng yêu nước và tinh thần trách nhiệm của mọi người. Vậy nhưng cụ vẫn bị lũ an ninh đáng tuổi con cháu nhẫn tâm khống chế và áp giải lên xe ô tô rồi dong đi khắp.

Các thành viên của CLB đặc biệt quan tâm đến tên Hán tặc Hoàng Trung Hải cũng như vô số thảm hoạ mà hắn đã và đang gây ra cho đất nước. Formosa Hà Tĩnh mới chỉ là phần nổi của tảng băng thảm hoạ đó thôi. Đại tá Nguyễn Văn Tuyến luôn gọi đích danh Hoàng Trung Hải là “tên trùm đặc vụ của Hoa Nam tình báo”. Cụ từng gửi đơn thư trực tiếp đến TBT Nguyễn Phú Trọng yêu cầu xử lý tên trùm băng đảng Tàu Hoàng Trung Hải

Cụ Nguyễn Văn Tuyến (tóc bạc) ngồi thứ tư hàng ghế bên phải, cạnh cựu Phó Trưởng ban Thường trực Ban Tuyên giáo Trung ương Vũ Ngọc Hoàng. Ảnh do tác giả tự chụp tại một cuộc họp của CLB. 
Là người lên tiếng mạnh mẽ nhất chống lại bè lũ cướp nước và bán nước do tên Hán tặc Hoàng Trung Hải cầm đầu nên tôi cũng là người được an ninh quan tâm nhất. Họ thậm chí còn “tận tình” đến mức ép buộc mẹ tôi ký giấy để cưỡng chế tôi vào trại tâm thần. Ép buộc một người mẹ đưa con vào trại tâm thần thì thử họ là người hay ma quỷ? Chưa hết, họ còn cài cắm người trong các cơ quan truyền thông quốc tế để xuyên tạc và ngăn chặn bằng được tiếng nói của tôi một cách vừa tiểu nhân vừa thất đức.
Được giao phó trách nhiệm và quyền hạn nhưng lực lượng an ninh đã không làm đúng chức trách để bảo vệ đất nước. Khi người dân lên tiếng đấu tranh ngăn chặn hiểm hoạ cho đất nước thì an ninh lại gây tội ác với họ. (Xin đừng nguỵ biện là an ninh làm thế là do bị cấp trên ép buộc hay vì "miếng cơm manh áo". Một khi đã được vào biên chế công an thì họ không cần phải gây tội ác vẫn được nhận lương đầy đủ. CSVN hiếm khi sa thải công an, sa thải công an vì họ không làm điều ác lại càng hiếm.)
An ninh cộng sản đúng là tội chồng lên tội.

Tuesday, January 16, 2018

Thư trả lời ông Phạm Phú Thiện Giao - Trưởng ban Việt ngữ VOA

Kính gửi: Ông Phạm Phú Thiện Giao - Trưởng ban Việt ngữ VOA
Trước hết, tôi cám ơn ông vì cuối cùng ông đã hồi âm cho tôi. Tuy nhiên, chưa kịp vui mừng thì những dòng chữ đầu tiên của ông đã dội cho tôi một gáo nước lạnh, vì ông viết: “Tôi tình cờ đọc được entry ngày 14 tháng Giêng, 2018 trên trang Facebook của anh, tựa đề ‘Trưởng Ban VOA Việt Ngữ hay An Ninh Cộng Sản?’”

Thưa ông, entry trên Facebook đó tôi đăng sau khi đã gửi bức thư với cùng nội dung cho ông và một số người khác trong VOA Tiếng Việt mà tôi biết địa chỉ email cũng như cho email group của Hội Nhà báo Độc lập và của một loạt cơ quan truyền thông nhà nước. Một vài người đã hồi âm cho tôi, nghĩa là ông đã nhận được nó ít nhất là từ trước khi ông “tình cờ” nhìn thấy nó trên trang Facebook của tôi.  

Trong thư ông bày tỏ nỗi “băn khoăn” là “liệu chúng ta có còn niềm tin và sự tin cậy cần thiết” hay không? Câu trả lời dứt khoát của tôi là KHÔNG, vì ít nhất 5 lý do sau:
Thứ nhất, đó là lý do mà tôi đã nêu ở trên. Tôi gửi email cho ông vào sáng 14/1, đến tối 16/1 tôi gửi bài mới cho VOA Tiếng Việt và ông đã nhận được, vậy mà trong bức thư ông gửi tôi sáng 17/1 ông lại nói là ông chỉ “tình cờ” đọc được bức thư ấy trên Facebook của tôi, trong khi một số trang mạng cũng đã đăng tải bức thư ngay sau đó. Làm sao tôi có thể tin một người dối trá đến mức trơ trẽn như vậy.
Thứ hai, sau những gì ông đã đối xử với các bài viết của tôi thì hẳn ai cũng hiểu đó là sự phá hoại, chứ không phải là biên tập, và là một sự phá hoại có hệ thống. Chẳng ai lại có thể ngu xuẩn đến mức đặt niềm tin vào một người đối xử với những đứa con tinh thần của mình như thế cả.
Thứ ba, trong bức thư nhan đề “Trưởng ban VOA Việt ngữ hay an ninh cộng sản?” mà tôi đã công bố công khai, tôi đã nêu cụ thể 4 bài viết gần nhất của tôi mà ông loại bỏ (trước đó chưa tính). Vậy mà ông lại chỉ chuyển mỗi 1 bài cho 3 biên tập viên khác xem và cho ý kiến? Thế có nghĩa là sao? Tại sao 3 bài kia ông không chuyển cho họ xem?
Nhân đây, tôi cũng gửi cho ông bức thư nhan đề “Những trò phá hoại nhằm vào Blog Lê Anh Hùng trên VOA” mà tôi đã gửi cho bà Judy Nguyen, cựu Trưởng ban VOA Việt ngữ, ngày 17/6/2016. Tôi muốn nhắc lại rằng, tình trạng blog Lê Anh Hùng trên VOA bị phá hoại đã diễn ra từ lâu, nhưng lúc đó vì thủ phạm phá hoại mới chỉ ở tầm nhân viên và đặc biệt là vì tôi tin tưởng bà Judy Nguyen nên tôi đã gửi thư riêng cho bà. Còn bây giờ thủ phạm lại chính là đương kim Trưởng ban VOA Việt ngữ thì tôi không còn cách nào khác là buộc phải công khai vụ việc.
Làm sao có thể có sự khách quan nếu 3 nhân viên kia hoặc là những người từng có “thành tích” phá hoại blog của tôi, hoặc do ông mới đưa vào Ban Việt ngữ VOA?
Dù vậy, tôi cũng xin lưu ý rằng bài “Vì sao ông Trần Đại Quang ‘đánh trống bỏ dùi’ vụ Formosa Hà Tĩnh?” đó là một trong những bài mà chính ông đã gợi ý cho tôi trong một bức thư mà tôi dẫn dưới đây: “Giao đề nghị anh cứ quay lại như cách ngày xưa, nhìn những việc lớn, biết những thông tin phía sau, và dựa trên đó bình luận.”
Thứ tư, ngay từ khi biết tin ông về làm Trưởng ban VOA Việt ngữ là tôi đã cảm thấy lo ngại rồi, bởi những tai tiếng về ông cũng như tờ Người Việt giai đoạn ông làm chủ bút đầy rẫy trên không gian mạng. Họ còn công khai vạch mặt ông là một tên “Việt gian” kia mà, và những bằng chứng họ đưa ra đơn giản là không thể bác bỏ. Tôi “phản hồi tích cực” trong vài email với ông chẳng qua là vì tôi không muốn gây căng thẳng với người đang xét duyệt bài của mình thôi, chứ điều đó hoàn toàn không có nghĩa là tôi tin ông.
Thứ năm, không phải mới gần đây, mà ông đã từng viện những lý do hết sức lố bịch để biện minh cho việc loại bài của tôi. Tôi xin dẫn ra đây lý do ông loại bài “Chuyện một ‘sư oan’ ở Tiền Giang” mà tôi gửi cho ông ngày 26/7/2017, cũng như phản hồi của tôi mà qua đó độc giả có thể tự tìm cho mình câu trả lời là phản hồi đó có “tích cực” hay không cũng như vì sao ông lại loại bài viết mà Việt Nam Thời Báo sau đó đã đăng (“tự do tôn giáo” là một chủ đề rất “nhạy cảm” với nhà cầm quyền Việt Nam):


Thưa ông Phạm Phú Thiện Giao,
Ban đầu, trong bức thư “Trưởng ban VOA Việt ngữ hay an ninh cộng sản?” mà tôi đã công bố, tôi dự định tuyên bố đơn phương ngừng cộng tác với VOA Tiếng Việt. Nhưng sau đó tôi đã suy nghĩ lại, vì mấy lẽ sau:
1) Tôi ký hợp đồng với BBG (Broadcasting Board of Governors) của chính phủ Mỹ, chứ không phải ký với cá nhân ông;
2) Nếu tự ngưng hợp đồng với BBG thì tôi không chỉ tự cắt cây cầu của mình với VOA Tiếng Việt, trang mạng mà tôi đã coi như một phần máu thịt của mình, mà còn tự loại mình ra khỏi cuộc chiến vì quyền tự do ngôn luận của bản thân, vì tương lai của VOA Tiếng Việt, và xa hơn nữa là vì lợi ích của mối quan hệ Việt - Mỹ.
(Nhân đây, tôi cũng rất mong ai đó giúp tôi chuyển ngữ các bức thư này sang Tiếng Anh để tôi gửi cho lãnh đạo BBG và VOA. Đây rõ ràng là một vấn đề nghiêm trọng, liên quan đến an ninh quốc gia của nước Mỹ.)
Ngoài những gì tôi đã nêu trên, bức thư của ông còn thể hiện thái độ thiếu trung thực ở những điểm dưới đây:
1) Ông viết rằng “khi tiếp nhận công việc tại VOA Tiếng Việt, duyệt xét danh sách cộng tác viên, tôi là người quyết định giữ anh lại”. Thưa ông, hợp đồng đầu tiên tôi ký với BBG có hiệu lực từ ngày 1/3/2016 đến ngày 31/8/2017, nên việc tôi vẫn tiếp tục hợp đồng đó sau khi ông đến VOA Tiếng Việt không phải là do ông quyết định, mà do hợp đồng của tôi với BBG vẫn còn hiệu lực.
2) Hợp đồng đầu tiên của tôi ban đầu cũng theo khung 8 bài/1 tháng, chính tôi chủ động đề nghị khung 4 bài. Vì thế, khi đề nghị gia hạn hợp đồng, việc tôi đề nghị nâng số bài từ 4 lên 8 là điều bình thường. Việc tôi được VOA gia hạn hợp đồng trước hết là nhờ chất lượng bài vở của tôi trong hợp đồng trước cũng như quá trình hợp tác hoàn toàn trên tinh thần tự nguyện của tôi với VOA Tiếng Việt từ tháng 7/2013 đến tận tháng 2/2016. Nếu mới gia nhập VOA mà ông không có lý do chính đáng để loại bỏ cây bút đối lập mạnh mẽ nhất đang sống trong lòng chế độ độc tài cộng sản Việt Nam thì người ta buộc phải nghi ngờ động cơ của ông.
3) Ông viết rằng “tôi là người quyết định tăng số bài viết của anh, từ 4 thành 8 bài mỗi tháng” trong khi những hình ảnh dưới đây lại cho thấy điều ngược lại:


Tóm lại, vấn đề của VOA Tiếng Việt đã được tôi phát hiện ra từ lâu, tuy nhiên lúc đó nó chưa thực sự nghiêm trọng. Tuy nhiên, kể từ khi ông Phạm Phú Thiện Giao, cựu chủ bút Người Việt, về làm Trưởng ban thì vấn đề của VOA Tiếng Việt đã trở nên trầm trọng, không chỉ qua những gì mà tôi đã trình bày, mà độc giả có thể nhận thấy điều đó qua các bài vở được vị tân Trưởng ban chỉ đạo đăng tải thời gian gần đây.
Một mình tôi xem ra khó đủ sức đương đầu lại với họ. Do vậy, tôi rất mong nhận được sự hỗ trợ của các thành viên VOA tâm huyết và trách nhiệm, cũng như quý độc giả của VOA Tiếng Việt, vì quyền tự do ngôn luận, vì tương lai của VOA Tiếng Việt, và vì lợi ích của mối quan hệ Việt - Mỹ.
Rất mong sớm nhận được hồi âm của ông Phạm Phú Thiện Giao.
Trân trọng!
Hà Nội, ngày 17/1/2018
Lê Anh Hùng

Mobile Phone: 01292091829 Email: leanhhung2020@gmail.com


Saturday, January 13, 2018

Trưởng ban VOA Việt ngữ hay an ninh cộng sản?

Kính gửi:      
  • Ban Việt ngữ Đài Tiếng nói Hoa Kỳ
  • Quý vị độc giả và những người quan tâm
Kính thưa quý vị!
Thông qua sự giới thiệu của Luật sư Vũ Đức Khanh ở Canada, tôi bắt đầu cộng tác với Ban Tiếng Việt của Đài Tiếng Nói Hoa Kỳ – cơ quan truyền thông chính thức của chính phủ Hoa Kỳ – từ tháng 7 năm 2013. Từ đó cho đến tháng 3/2016, tôi đều đặn đóng góp bài vở cho chuyên mục Diễn Đàn (trước kia là Bạn Đọc Làm Báo) của VOA Tiếng Việt trên tinh thần tự nguyện.
Bắt đầu từ tháng 3/2016, tôi được Ban Biên tập VOA Tiếng Việt ký hợp đồng viết blog cho Đài (blog Lê Anh Hùng trên VOA ở địa chỉ https://www.voatiengviet.com/author/23311.html). Theo hợp đồng, mỗi tháng tôi viết 4 bài cho VOA, nhuận bút mỗi bài là 100$, thời hạn hợp đồng 1 năm rưỡi.

Đến tháng 9/2017, tôi được tái ký hợp đồng, với khác biệt duy nhất là theo hợp đồng mới, mỗi tháng tôi viết 8 bài cho VOA. (Ban đầu, hợp đồng cũ của tôi cũng theo khung 8 bài, nhưng vì mới ký hợp đồng viết lách chuyên nghiệp lần đầu nên tôi đề nghị chuyển sang khung 4 bài.)
Nhìn chung các bài viết của tôi trên VOA Tiếng Việt đều được độc giả quan tâm, đón nhận; gần như bài nào cũng được các trang mạng độc lập uy tín đăng lại; phần lớn các bài đều rơi vào nhóm “Bài được xem nhiều nhất” của VOA.

Ông Vinh Nguyễn, người gửi email trên cho tôi, nguyên là Trưởng ban VOA Việt ngữ
giai đoạn 2007-2010.
Việc tôi cộng tác với VOA nằm trong quãng thời gian VOA Tiếng Việt nằm dưới sự điều hành của 3 vị Trưởng ban là bà Judy Nguyen (từ 7/2013 đến 8/2016), ông Đỗ Hải (từ 8/2016 đến 1/2017) và ông Phạm Phú Thiện Giao (từ 1/2017 đến nay). Nếu tính cả ông Vinh Nguyễn, Trưởng ban VOA Tiếng Việt giai đoạn 2007-2010, người sau khi về hưu vẫn phụ trách biên tập trang Blog và mục Diễn đàn và trực tiếp biên tập bài của tôi cho đến tháng 4/2017, thì tôi đã vinh dự được làm việc với 4 vị Trưởng ban VOA Tiếng Việt.
Quãng thời gian từ khi tôi bắt đầu cộng tác với VOA Tiếng Việt cho đến tháng 4/2017, thời gian mà các bài của tôi do cô Stephanie Tu và đặc biệt là ông Vinh Nguyễn biên tập, tất cả các bài viết của tôi gửi đến đều được đăng tải. Các bài viết đều trải qua khâu biên tập, nhưng hầu như không đáng kể, bởi những ai đọc bài của tôi hẳn đều thấy là tôi viết lách rất cẩn thận, từ việc dẫn nguồn dữ liệu cho bài viết cho đến từng dấu chấm, dấu phẩy trong bài.
Tuy nhiên, từ tháng 4/2017 đến nay lại xẩy ra nhiều chuyện rất khó giải thích liên quan đến các bài viết của tôi. Đây là thời gian mà ông Vinh Nguyễn mắc bệnh rồi mất và các bài viết của tôi được vị tân Trưởng ban VOA Tiếng Việt trực tiếp biên tập và xét duyệt. (Chính ông Phạm Phú Thiện Giao đã cho tôi biết như vậy.) Kể từ đấy, các bài viết của tôi không còn có thể xem là “được biên tập” nữa, mà chính xác hơn là “bị can thiệp”, và bị can thiệp một cách thô bạo, đến mức không thể hiểu nổi. (Những gì tôi nêu ra đây đều có hình ảnh làm bằng chứng.)
Điển hình cho việc bài viết của tôi bị can thiệp một cách thô bạo là bài “Thế lực nào ngăn cản trả nhà ông bà Trịnh Văn Bô”. Bài viết đã được “biên tập” bằng cách thêm vào cả một đoạn dài (mà tôi không hề gửi cho VOA) dưới đây:
Còn bà Trịnh Văn Bô, mặc dù phải liều chết mới lấy lại được ngôi nhà thân yêu của mình, nhưng cho đến khi trút hơi thở cuối cùng vào ngày 5/11 vừa qua, vẫn chưa được chính quyền cấp sổ đỏ.Tận dụng khi gia đình người ở ngôi nhà đi vắng, chỉ có một bộ đội gác gần đó, con cháu bà Bô cõng bà (lúc này đã 90 tuổi già yếu) liều đột nhập vào ngôi nhà, mang "Bằng khoán điền thổ" gốc trưng ra, với dải lụa mang dòng chữ "Vui mừng trở về ngôi nhà cũ", kèm theo một can xăng đầy để liều sống chết với lũ cướp cộng sản.ang Tận dụng khi gia đình người ở ngôi nhà đi vắng, chỉ có một bộ đội gác gần đó, con cháu bà Bô cõng bà (lúc này đã 90 tuổi già yếu) liều đột nhập vào ngôi nhà, mang "Bằng khoán điền thổ" gốc trưng ra, với dải lụa mang dòng chữ "Vui mừng trở về ngôi nhà cũ", kèm theo một can xăng đầy để liều sống chết với lũ cướp cộng sản.Đến nước cuối cùng, tháng 10/2003, họ mới quyết làm liều. Tận dụng khi gia đình người ở ngôi nhà đi vắng, chỉ có một bộ đội gác gần đó, con cháu bà Bô cõng bà (lúc này đã 90 tuổi già yếu) liều đột nhập vào ngôi nhà, mang "Bằng khoán điền thổ" gốc trưng ra, với dải lụa mang dòng chữ "Vui mừng trở về ngôi nhà cũ", kèm theo một can xăng đầy để liều sống chết với lũ cướp cộng sản.Đến nước cuối cùng, tháng 10/2003, họ mới quyết làm liều. Tận dụng khi gia đình người ở ngôi nhà đi vắng, chỉ có một bộ đội gác gần đó, con cháu bà Bô cõng bà (lúc này đã 90 tuổi già yếu) liều đột nhập vào ngôi nhà, mang "Bằng khoán điền thổ" gốc trưng ra, với dải lụa mang dòng chữ "Vui mừng trở về ngôi nhà cũ", kèm theo một can xăng đầy để liều sống chết với lũ cướp cộng sản.Đến nước cuối cùng, tháng 10/2003, họ mới quyết làm liều. Tận dụng khi gia đình người ở ngôi nhà đi vắng, chỉ có một bộ đội gác gần đó, con cháu bà Bô cõng bà (lúc này đã 90 tuổi già yếu) liều đột nhập vào ngôi nhà, mang "Bằng khoán điền thổ" gốc trưng ra, với dải lụa mang dòng chữ "Vui mừng trở về ngôi nhà cũ", kèm theo một can xăng đầy để liều sống chết với lũ cướp cộng sản.
Bài “Vũ đi liệu Vũ có về?” là một ví dụ khác. Nó bị can thiệp nhiều đến mức gần như bị biến tướng, đặc biệt là những thông tin giúp phơi bày bộ mặt nhơ nhuốc của bộ máy an ninh cộng sản Việt Nam đều bị cắt bỏ. (Xin đối chiếu với bài gốc của tác giả ở đây https://goo.gl/tyQiza, hoặc ở đây https://goo.gl/wSpCPc.)
Bài cuối cùng của tác giả trên blog VOA cũng vậy. Nhan đề bài gốc là “‘Biến đối tượng thành đối tác’: sai lầm chiến lược hay mưu đồ bán nước của CSVN?”, nhưng khi đăng trên VOA thì nó đã trở thành “Nguy hiểm chết người khi ‘biến đối tượng thành đối tác’”. Hai câu cuối cùng của bài gốc là “Không còn nghi ngờ gì, chủ trương biến đối tượng thành đối tác trên thực tế đã trở thành chủ trương ‘cõng rắn cắn gà nhà’, ‘rước voi về dày mả tổ’. Và nếu không phải là mưu đồ bán nước thì đó cũng là sai lầm chiến lược vô cùng nguy hiểm của ban lãnh đạo cộng sản Việt Nam.” đã được “biên tập” thành một câu là “Không còn nghi ngờ gì, chủ trương biến đối tượng thành đối tác trên thực tế đã trở thành sai lầm chiến lược vô cùng nguy hiểm của ban lãnh đạo cộng sản Việt Nam.”  
Chưa dừng lại ở đó, điều thậm chí còn khó hiểu hơn nữa là những bài viết “nhạy cảm”, đụng chạm đến bộ máy an ninh hay các ông trùm an ninh thì lại bị loại bỏ thẳng tay mà tác giả không hề nhận được một câu giải thích:
  1. Sự nhân đạo của một hệ thống tội ác – do Việt Nam Thời Báo đăng ngày 11/1/2018 https://goo.gl/KhqeL5 (bài này tôi gửi cho VOA ngày 3/1/2018 nhưng không được đăng).
  2. Có nên hợp tác với cơ quan an ninh? – do Việt Nam Thời Báo đăng ngày 6/1/2018  https://goo.gl/FrMnUm (bài này tôi gửi cho VOA ngày 22/12/2017).
  3. Bộ Chính trị có nguỵ tạo một cuộc họp quan trọng? – do Việt Nam Thời Báo đăng ngày 26/12/2017  https://goo.gl/ipMUvj (bài này tôi gửi cho VOA ngày 12/12/2017).
  4. Bài “Vì sao ông Trần Đại Quang ‘đánh trống bỏ dùi’ vụ Formosa Hà Tĩnh” mà tôi gửi từ hôm 5/1 cũng chưa được đăng, mà lý do có lẽ là vì tôi đã nêu rõ trách nhiệm của cựu Bộ trưởng Công an Trần Đại Quang (cũng như cả bộ máy an ninh cộng sản Việt Nam) đối với đại hiểm hoạ quân sự - kinh tế - môi trường mang tên Formosa Hà Tĩnh cùng vô số thảm hoạ khác mà “nhóm lợi ích Tàu” do Hoàng Trung Hải cầm đầu đã và đang gây ra cho Việt Nam.
(Một bài đề cập đến công an Việt Nam được đăng là “Ông Trọng đã nắm được công an chưa?”, nhưng đây lại là bài viết có lợi cho lực lượng an ninh cộng sản.)
Độc giả thậm chí có thể phải đặt dấu hỏi về sự logic trong tư duy của tôi khi gặp phải những câu như: “Nói ‘chừng nào’ là bởi Nguyễn Phú Trọng không phải không có ‘tử huyệt’ mà chỉ là do ‘tử huyệt’ của ông ta quá ư nhạy cảm, nhạy cảm đến mức đủ sức xô đổ cả hệ thống: đó là Hoàng Trung Hải, kẻ quá thân với Bắc Kinh” trong bài “Tử huyệt’ của Nguyễn Phú Trọng ở đâu?”. (Trong khi đó, nhan đề bài viết gốc là “Vì sao Nguyễn Phú Trọng quyết bắt Đinh La Thăng?”, còn câu văn gốc là: “Nói ‘chừng nào’ là bởi Nguyễn Phú Trọng không phải không có ‘tử huyệt’ mà chỉ là do ‘tử huyệt’ của ông ta quá ư nhạy cảm, nhạy cảm đến mức đủ sức xô đổ cả hệ thống: đó là Hoàng Trung Hải, nhân vật cầm đầu ‘nhóm lợi ích Tàu’ tại Việt Nam suốt bao năm qua.” Xin lưu ý, tôi luôn khẳng định Hoàng Trung Hải là người Hán trá hình, “con ngựa thành Troy”, hay kẻ cầm đầu “nhóm lợi ích Tàu” ở Việt Nam. Có độc giả đã thắc mắc với tôi là tại sao lại cho rằng Hoàng Trung Hải chỉ đơn giản là một kẻ “quá thân với Bắc Kinh” – nếu chỉ vậy thì sao Hoàng Trung Hải đáng được xem là “tử huyệt” của Nguyễn Phú Trọng, một kẻ vốn dĩ đã không thèm che dấu lập trường thân Tàu?)
Nói ra sự thật như thế này, tôi có thể sẽ phải trả giá bằng việc bị chấm dứt hợp đồng, dù những gì tôi nêu lên là không thể bác bỏ. Nhưng im lặng là điều mà lương tâm tôi không cho phép. Tôi thà chết đói chứ không thể bẻ cong ngòi bút, hay chấp nhận thực tế các bài viết của mình tiếp tục bị can thiệp theo cách không thể giải thích nổi như trên. Tôi nghĩ không chỉ tôi mà bất cứ cây bút chính trực nào cũng sẽ chọn cách ứng xử như tôi.

Chủ bút Phạm Phú Thiện Giao của  báo Người Việt từng cho đăng những bài như thế. 
Tôi không tin là sự phản hồi qua kênh nội bộ sẽ giải quyết được vấn đề mang tính hệ thống như thế này nên buộc lòng phải lên tiếng công khai. Rất mong các thành viên Ban Việt ngữ VOA thông cảm và chia sẻ. Đây cũng là trách nhiệm của tôi đối với VOA Tiếng Việt, bởi nó đã trở thành một phần máu thịt của tôi.
Nhân đây, tôi cũng xin bày tỏ lòng biết ơn chân thành nhất của mình đối với VOA Tiếng Việt. Dù thế nào đi nữa thì cũng không thể phủ nhận được thực tế là suốt gần 5 năm qua, VOA Tiếng Việt đã dành cho tôi một diễn đàn đặc biệt hiệu quả để cất lên tiếng nói của mình trong cuộc chiến chống lại bè lũ cướp nước và bán nước, đồng thời qua đó thúc đẩy mối quan hệ Việt - Mỹ cũng như lợi ích của Mỹ ở Việt Nam. Điều này quả thực là vô cùng ý nghĩa, không chỉ với riêng cá nhân tôi, mà với cả công cuộc “thoát Trung” và dân chủ hoá xã hội của Việt Nam.
Tôi chưa bao giờ khẳng định các bài viết của mình là “mẫu mực” hay “toàn bích”. Sự biên tập lúc nào cũng cần thiết, chỉ có điều đó không phải là kiểu “biên tập” như tôi đã trình bày trên đây. (Được biết, trước khi trở thành Trưởng ban Việt ngữ VOA, ông Phạm Phú Thiện Giao là chủ bút báo Người Việt, một tờ báo với nhiều tai tiếng về khuynh hướng “thân cộng” và bị nhiều cộng đồng người Việt tại Mỹ tẩy chay.)
Ở Việt Nam, những người lên tiếng mạnh mẽ trước các vấn đề của xã hội và đất nước thường bị nhà cầm quyền bao vây về kinh tế, trong khi tôi lại là đối tượng mà các thế lực hắc ám luôn tìm mọi cách thức bẩn thỉu nhất để bịt miệng. (Trong bản phúc trình thường niên năm 2014 của Bộ Ngoại giao Hoa Kỳ, Lê Anh Hùng là cái tên đầu tiên trong danh sách những người bị nhà cầm quyền Việt Nam vi phạm nhân quyền năm 2013.)
Nếu bị VOA chấm dứt hợp đồng, tôi sẽ gần như thất nghiệp. Mặc dù tôi còn một lựa chọn khác là gửi bài cho trang Việt Nam Thời Báo của Hội Nhà báo Độc lập Việt Nam, song chế độ nhuận bút của VNTB lại hết sức khiêm tốn, mà không phải bài nào họ cũng dám đăng, nhất là khi các bài viết của tôi lại thường rất “nhạy cảm” và đụng chạm. Chẳng hạn, khi tôi tham khảo Ban Biên tập VNTB về bài “Vì sao ông Trần Đại Quang ‘đánh trống bỏ dùi’ vụ Formosa Hà Tĩnh” thì được hồi âm: “Bài này ‘nhạy’ quá, khó đăng Hùng à.”
Trong khi đó, để gây áp lực với tôi, những kẻ bị tôi tố cáo đã nhiều lần cướp đoạt điện thoại, tiền bạc và tài sản của cô Lê Thị Phương Anh, vợ cũ và là người đang nuôi những đứa con còn thơ dại của tôi. Họ còn phá hoại việc làm ăn, hành hung và cướp cả chứng minh nhân dân của cô. Khi cô đi làm lại CMND thì họ cứ lần lữa, viện đủ lý do để không cấp. Thậm chí, dịp sinh nhật con gái đầu lòng vào ngày 2/11/2017 vừa qua, tôi không thể vào Đông Hà với con. Vợ cũ của tôi cầu xin tôi đừng vào, bởi không muốn lại bị chúng cướp phá.
Trong trường hợp không thể đấu tranh bằng ngòi bút, tôi sẽ phải lựa chọn hình thức khác, dù có thể cực đoan, để tiếp tục đánh động dư luận và ngăn chặn bàn tay tội ác của bè lũ cướp nước và bán nước do cặp bài trùng Hoàng Trung Hải - Nguyễn Phú Trọng cầm đầu, điều tôi luôn tâm niệm là “sứ mạng” mà số phận đã run rủi “phó thác” cho mình trong cuộc đời này.
Một lần nữa, xin chân thành cám ơn VOA Tiếng Việt cũng như toàn thể quý vị độc giả đã dành cho tôi sự quan tâm, chia sẻ và khích lệ trong suốt những năm qua.
Nhân dịp năm mới, xin kính chúc quý vị một năm 2018 tràn đầy sức khoẻ, hạnh phúc và thành công!
Hà Nội, ngày 14/1/2018
Lê Anh Hùng

Mobile Phone: 01292091829 Email: leanhhung2020@gmail.com
Skype: lehunglpa

Wednesday, January 10, 2018

Sự nhân đạo của một hệ thống tội ác

Lê Anh Hùng | Việt Nam Thời Báo | 11.1.2018


Chế độ cộng sản Việt Nam vẫn thường tự cho mình là “đạo đức”, là “văn minh”, là thuộc về “nhân loại tiến bộ”, và đặc biệt là rất “nhân đạo”.
Nắm trong tay ngót một nghìn cơ quan báo và tạp chí cùng hệ thống truyền thanh và truyền hình quốc gia, bộ máy tuyên truyền của đảng luôn dành một tỷ lệ trang, bài hay thời lượng lớn hầu tô điểm cho bộ mặt nhân đạo của chế độ. Bản tin “Cậu bé mồ côi thành tiến sỹ” trong chương trình thời sự VTV 19h ngày 27/12/2017 là một trong muôn vàn ví dụ như thế.
Đó là một phóng sự dài hơn 3 phút, từ phút 38 đến phút 41, về chuyện một cậu bé học sinh dân tộc Tày 5 tuổi mồ côi bố, 7 tuổi mồ côi mẹ, được nuôi dạy trong một trường dân tộc nội trú của một tỉnh miền núi phía bắc trước khi trở thành một phó giáo sư - tiến sỹ triết học.

Trước ống kính truyền hình, vị PGS.TS không giấu nổi xúc động khi bày tỏ suy nghĩ của mình: “Nhờ có chính sách dân tộc mà mình được đi học, được chăm sóc, được trưởng thành, và cũng vì lẽ đó mà công ơn với cha mẹ là mình gửi gắm ở Đảng và Nhà nước. Và đúng là cha mẹ mình gửi lại mình cho Đảng và Nhà nước, cho thầy cô.”

PGS.TS ngành triết học Vi Thái Lang
Không quên những tháng ngày đau thương, khó khăn thiếu thốn khi xưa, cậu bé mồ côi nay đã trở thành thầy giáo vẫn trích một phần lương hàng tháng để giúp đỡ những học trò nghèo quê mình.
Chứng kiến cảnh tượng vị PGS.TS dâng trào cảm xúc cùng những giọt nước mắt, có lẽ nhiều người không khỏi xúc động, bởi những gì mà clip thể hiện là tình cảm đích thực của nhân vật. (Một diễn viên lão luyện cũng khó mà đóng được như thế chứ đừng nói là một người Tày chân chất như ông.) Và hình ảnh một trí thức hoa niên khóc ngon lành trước ống kính truyền hình trong chương trình thời sự của đài truyền hình quốc gia chính là “điểm nhấn” của bản tin. Những người làm chương trình rõ ràng là muốn qua đó để phát đi thông điệp: Chế độ cộng sản ở Việt Nam nhân đạo như thế đấy, ưu việt như thế đấy!
Vị PGS.TS ấy là thượng tá Vi Thái Lang, Trưởng khoa Triết học và chủ nghĩa xã hội khoa học, Học viện Chính trị Công an Nhân dân. Điều đó có nghĩa là, công việc hàng ngày của nhà giáo Vi Thái Lang bao năm qua – một công việc mà ông coi như là cách để báo hiếu cha mẹ hay đúng hơn là để đền đáp công ơn của Đảng và Nhà nước – là gieo vào đầu óc còn như trang giấy trắng của nhiều thế hệ học viên công an niềm tin về một chủ thuyết ngoại lai đã bị vứt vào sọt rác ngay trên chính quê hương của nó, thứ mà thậm chí người đứng đầu Đảng CSVN hiện nay cũng không biết là liệu đến hết thế kỷ này đã xuất hiện ở Việt Nam chưa, trong khi một vị bộ trưởng thì huỵch toẹt luôn là “làm gì có cái thứ đó mà đi tìm”.
Và rồi từ những kiến thức bị nhồi sọ về thứ chủ nghĩa không tưởng và phi nhân đó, những học viên công an kia – mà nhiều trong số họ là đối tượng của những chính sách “nhân đạo” như “con em trong ngành” – sẽ trở thành công cụ bạo lực của chế độ, thẳng tay trấn áp bất kỳ tiếng nói nào của lương tri, của lí trí trái với chủ thuyết ấy.
Buồn thay, người thầy với tấm lòng nhân hậu đó chưa ngộ ra được một sự thật là ông đã bị biến thành công cụ tội ác của chính cái hệ thống mà ông vẫn đang hết lời ca ngợi về tính “nhân đạo” của nó.
<><><> 
Người Việt vốn có truyền thống “nhường cơm sẻ áo”, “lá lành đùm lá rách”, “bầu ơi thương lấy bí cùng”... Thế nên cứ mỗi khi một vùng nào đó bị thiên tai, hoả hoạn, tai nạn… là người Việt trong và ngoài nước lại kẻ ít người nhiều chung tay cứu giúp những đồng bào ruột thịt đang trong cơn hoạn nạn.
Vậy nhưng, trớ trêu thay, tình trạng ăn chặn hàng cứu trợ lại đang trở thành một thứ bệnh dịch lây lan khắp xã hội Việt Nam.

Nguyên do của thực trạng trên tưởng không có gì khó hiểu. Để thể hiện bản chất “nhân đạo” của chế độ, chính phủ Việt Nam đã ban hành Nghị định số 64/2008/NĐ-CP ngày 14/5/2008 quy định về việc vận động, tiếp nhận, phân phối và sử dụng các nguồn đóng góp hỗ trợ nhân đạo.
Theo đó, hoạt động cứu trợ nhân đạo, từ việc kêu gọi, vận động đến việc tiếp nhận và phân phối hàng cứu trợ gần như hoàn toàn bị chính quyền kiểm soát thông qua hai hệ thống từ trung ương xuống đến xã phường là Mặt trận Tổ quốc và Hội Chữ thập đỏ. Ngoài các cơ quan truyền thông đại chúng ra, các quỹ xã hội hay quỹ từ thiện muốn tham gia đều buộc phải có giấy phép thành lập quỹ, như Nghị định số 30/2012/NĐ-CP ngày 12/4/2012 (trước đó là Nghị định số 148/2007/NĐ-CP ngày 25/9/2007) đã quy định. Khoản 3 Điều 5 Nghị định 64/2008/NĐ-CP còn nêu rõ là “Ngoài các tổ chức, đơn vị nêu trên, không một tổ chức, đơn vị, cá nhân  nào được quyền tổ chức tiếp nhận tiền, hàng cứu trợ.”
Nghĩa là, hoạt động cứu trợ nhân đạo nếu không muốn bị gây khó dễ hay thậm chí là bị ngăn chặn thì phải thông qua hệ thống công quyền – một “cỗ máy tham nhũng” theo đúng nghĩa, bởi nó là tập hợp của những kẻ sẵn sàng “ăn của dân không từ một thứ gì”.
<><><> 
Trong câu chuyện nhiều kỳ “Trường cai nghiện”, tác giả Bạch Cúc – nguyên là một quản giáo của trường – đã vẽ nên một bức tranh hiện thực sinh động và khá đầy đủ bên trong một trung tâm cai nghiện ở Lâm Đồng. Tại đây, hàng nghìn nam nữ nghiện ngập – những người vốn dĩ đã là nạn nhân của hệ thống pháp luật kiểu cộng sản, khi họ luôn dễ dàng tìm được nguồn cung ma tuý ngoài xã hội – đã bị bắt và tống vào trại mà không thông qua bất kỳ một thủ tục tư pháp đúng nghĩa nào, thậm chí phải sau một thời gian gia đình họ mới được báo tin.  

Đột nhiên rơi vào cảnh bị giam cầm và đặc biệt là bị tước đoạt gần như tất cả các quyền cơ bản của một con người bình thường, học viên nào cũng tìm mọi cách trốn trại, dù không một ai thành công. “Khi bị bắt trở lại, họ cho hay là họ sẵn sàng bất chấp sinh mạng để hy vọng tìm được tự do. Họ không thể chịu đựng nổi một cuộc sống giam hãm, lay lắt, chết dần chết mòn trong kìm kẹp, thiếu thốn và tuyệt vọng!”
Ngoại lệ duy nhất là một học viên nữ xinh đẹp. Song cô gái tên là Dung ấy đã chấp nhận chết trong căn chòi lá của một người đàn ông dân tộc giữa núi rừng Tây Nguyên, mang theo xuống tuyền đài mối tình câm lặng, đơn phương và ngang trái, chứ dứt khoát không trở về trại để được hưởng sự “nhân đạo” của đảng và nhà nước.  
<><><> 
Để kết thúc bài viết, xin mượn lời của một gương mặt điển hình trong hệ thống – Thiếu tướng Lê Kiên Trung, Phó Tổng cục trưởng Tổng cục An ninh, con trai của nhân vật từng đứng đầu chế độ CSVN suốt 26 năm – khi ông ta thản nhiên bình luận: “…Và thay vì một cuộc tắm máu như báo chí nước ngoài đã dự đoán trước giải phóng, những người thuộc chính quyền cũ chỉ bị đưa đi cải tạo, giáo dục” (!!!).
Suy cho cùng, cây độc thì không thể cho ra trái ngọt. Và với một hệ thống tội ác, sự nhân đạo của nó cũng là tội ác.